Chương 7 : Kỳ Duyên Nơi Y Quán Cũ
Lời hứa sẽ giải độc cho Thẩm Mục Chi không phải là một lời nói suông. Đối với Âu Dương Giao Giao, đó là một trách nhiệm, một sự ràng buộc mới mà nàng tự đặt lên vai mình. Nàng không còn là Tạ Hoan Nhan kiêu kỳ chỉ biết đến y thuật vì người thân, mà giờ đây, y thuật là vũ khí, là con đường để nàng thay đổi số phận, không chỉ cho mình mà còn cho cả những người vô tình bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh của nàng.
Những ngày sau đó, Giao Giao gần như đắm chìm trong kho tàng kiến thức y học khổng lồ từ kiếp trước. Nàng ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhắm mắt lại, từng trang sách, từng dòng chữ trong những y thư cổ xưa quý giá mà ngoại công để lại như hiện ra rõ mồn một trong tâm trí. Nàng lật tìm, phân tích, đối chiếu. “Thất Nhật Đoạn Hồn,” cái tên nghe đã đủ thấy sự tàn độc. Kiếp trước, nàng chỉ đọc lướt qua về nó trong một cuốn sách về các loại độc dược kỳ lạ, coi đó như một kiến thức vô bổ. Nào ngờ kiếp này, nó lại trở thành một thử thách sinh tử.
Loại độc này cực kỳ hiểm hóc, không phải là độc phát tác tức thời mà thẩm thấu từ từ vào kinh mạch, cứ bảy ngày lại hành hạ nạn nhân một lần, mỗi lần lại đau đớn hơn lần trước, cho đến khi tâm can kiệt quệ mà chết. Độc dược được điều chế từ bảy loại cỏ độc hiếm có, và thuốc giải cũng cần một vị thuốc dẫn cực kỳ đặc biệt, một loại dược liệu mà ngay cả trong y thư cũng chỉ ghi là “có thể gặp mà không thể cầu” – Huyết Tâm Thảo.
Huyết Tâm Thảo, loài cỏ có lá hình trái tim, khi trưởng thành sẽ có một chấm đỏ như giọt máu ở chính giữa. Nó chỉ mọc ở những nơi âm hàn, ẩm ướt, nhưng lại cần ánh nắng mặt trời vào đúng giờ Ngọ để kết tụ dược tính. Điều kiện sinh trưởng oái oăm như vậy khiến nó trở nên vô cùng quý hiếm.
Nhưng Giao Giao không nản lòng. Trong ký ức mơ hồ của kiếp trước, nàng nhớ loáng thoáng rằng trong trấn có một vị đại phu tính tình cổ quái, y thuật cao siêu nhưng không màng danh lợi, tên là Quỷ Y Tiên Sinh. Người ta đồn rằng ông ta có một vườn thuốc bí mật, trồng đủ loại kỳ trân dị thảo. Biết đâu, Huyết Tâm Thảo lại nằm trong số đó.
Nàng quyết định phải đi một chuyến. Nàng nói với mẹ và chị dâu rằng mình muốn ra trấn mua thêm một số y thư và dược liệu thông thường để nghiên cứu, Âu Dương thị tuy lo lắng nhưng thấy con gái ham học hỏi cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò cẩn thận.
Lần này, Giao Giao không đi cùng Thẩm Mục Chi. Nàng không muốn hắn biết mình đang vì hắn mà bôn ba. Nàng chỉ lặng lẽ mang cơm rượu đến miếu hoang, dặn hắn hôm nay nàng có việc bận, rồi một mình lên đường.
Y quán của Quỷ Y nằm sâu trong một con hẻm nhỏ nhất ở trấn, cũ kỹ và xiêu vẹo, tấm biển hiệu bằng gỗ đã bạc màu theo năm tháng. Giao Giao hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong, mùi thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi. Một lão nhân râu tóc bạc phơ, mặc một chiếc áo vải thô cũ kỹ, đang ngồi gật gù trên chiếc ghế bành, tay cầm một ấm trà tử sa.
“Tiên sinh,” Giao Giao cất tiếng, giọng trong trẻo.
Lão nhân lười biếng mở mắt, liếc nàng một cái. “Nha đầu con tìm ai?”
“Con tìm Quỷ Y Tiên Sinh.”
“Ta chính là lão quỷ đó đây.” Ông ta hớp một ngụm trà. “Tìm ta làm gì? Bệnh tật gì à? Nhìn ngươi khí sắc hồng hào, không giống người có bệnh.”
“Con không phải đến xem bệnh.” Giao Giao đi thẳng vào vấn đề. “Con muốn cầu xin tiên sinh một vị thuốc.”
“Ồ?” Lão nhân tỏ vẻ hứng thú. “Thuốc gì mà phải đích thân nha đầu ngươi đến cầu xin?”
“Huyết Tâm Thảo.”
Hai chữ vừa thốt ra, ánh mắt lão nhân đang lờ đờ bỗng trở nên sắc bén. Ông ta ngồi thẳng dậy, nhìn nàng chằm chằm. “Nha đầu, ngươi biết thứ đó để làm gì?”
“Để cứu người.” Giao Giao đáp, không hề nao núng. “Một người bạn của con bị trúng độc Thất Nhật Đoạn Hồn.”
“Thất Nhật Đoạn Hồn?” Lão nhân cười khẩy, “Loại độc đó gần như không có thuốc giải. Ngươi lấy được Huyết Tâm Thảo thì đã sao? Ngươi có biết cách điều chế thuốc giải không?”
“Con biết.”
Sự tự tin của nàng khiến lão nhân phải nhìn lại. “Ngươi cũng là người học y?”
“Vâng, con có đọc qua một vài y thư của gia phụ để lại.”
Lão nhân trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên chỉ tay vào một bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh ở góc phòng, một người đàn ông trung niên mặt mày xanh xao, hơi thở yếu ớt. “Được, ta có thể cho ngươi Huyết Tâm Thảo. Nhưng có một điều kiện. Ngươi chữa khỏi cho hắn ta, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi cần.”
Giao Giao bước đến bên giường bệnh, cẩn thận xem xét. Nàng bắt mạch, xem lưỡi, kiểm tra sắc mặt. Bệnh tình của người này rất phức tạp, không phải là bệnh thông thường. Mạch tượng trầm tế mà vô lực, khí huyết hư tổn nặng, nhưng trong cái hư lại ẩn chứa một luồng tà khí uất kết. Đây là chứng “Âm dương lưỡng hư, tà khí nội uất”. Rất khó chữa.
Giao Giao trầm tư. Kiếp trước, nàng chưa từng gặp ca bệnh nào hóc búa như vậy. Nhưng kho tàng kiến thức của hai kiếp người cộng lại đã cho nàng một sự tự tin nhất định. Nàng cần thời gian để suy nghĩ phương thuốc.
Đúng lúc nàng đang tập trung cao độ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào. “Âu Dương phu nhân, đúng là khéo quá, lại gặp phu nhân và cô nương ở đây!”
Là giọng của Ngưu môi bà, kẻ đã mai mối cho nàng ở kiếp trước. Giao Giao nhíu mày, ngẩng đầu lên. Quả nhiên, Ngưu môi bà đang tươi cười bước vào, theo sau là bà nội kế Đường thị, và một gã công tử ăn mặc bảnh bao, mặt hoa da phấn, nhưng ánh mắt lại gian사 (gian사 – gian tà), chính là Lâu Thế Minh!
Nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của kiếp trước, trái tim Giao Giao như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cơn căm hận tưởng chừng đã ngủ yên bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. Hơi thở nàng trở nên dồn dập.
“Giao Giao, sao con lại ở đây?” Đường thị giả vờ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại đầy đắc ý. “Đúng lúc quá, Ngưu môi bà đang có một mối mai tốt muốn giới thiệu cho con đây. Đây là Lâu công tử, Lâu Thế Minh, là đồng sinh duy nhất trong ba dặm năm làng chúng ta đấy!”
Lâu Thế Minh chắp tay, ra vẻ nho nhã, nhưng đôi mắt ti hí lại không ngừng liếc ngang liếc dọc trên người Giao Giao, mang theo vẻ thèm thuồng không hề che giấu. “Tại hạ Lâu Thế Minh, ra mắt Giao Giao cô nương. Nghe danh cô nương đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là tiên nữ giáng trần.”
Giao Giao cảm thấy buồn nôn. Nàng lạnh lùng quay đi, không thèm đáp lại.
“Ấy, sao cô nương lại lạnh lùng vậy?” Ngưu môi bà vội nói. “Lâu công tử của chúng ta vừa có tài vừa có貌, lại sắp thi tú tài, tiền đồ vô lượng. Cô nương gả cho cậu ấy, sau này chính là mệnh phu nhân…”
Bọn họ không biết rằng, Thẩm Mục Chi cũng vừa đến trấn. Hắn vốn không yên tâm để Giao Giao đi một mình, nên đã lặng lẽ đi theo. Hắn đứng ở góc khuất bên kia đường, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng. Khi thấy ánh mắt của Lâu Thế Minh nhìn Giao Giao, đôi mắt lạnh như băng của hắn loé lên một tia sát khí.
Hắn không động, chỉ lẳng lặng quan sát. Hắn muốn xem tiểu hồ ly này sẽ đối phó ra sao.
Giao Giao hít một hơi thật sâu, nén lại cơn giận dữ. Nàng quay sang Quỷ Y, lễ phép nói: “Tiên sinh, con cần một chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ phương thuốc.”
Sau đó, nàng quay sang đám người Đường thị, lạnh lùng nói: “Ta đang bận việc cứu người, không có thời gian tiếp khách. Mời các vị về cho.”
Sự cứng rắn của nàng khiến bọn họ bất ngờ. Lâu Thế Minh định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Thẩm Mục Chi từ bên ngoài bước vào. Hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Giao Giao, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lâu Thế Minh. Khí thế của hắn quá mạnh, Lâu Thế Minh bất giác rụt cổ lại, không dám hó hé thêm.
Đường thị thấy vậy, cũng không dám làm càn, chỉ hậm hực nói: “Được, vậy chúng ta đi. Giao Giao, chuyện này con cứ suy nghĩ kỹ đi.” Nói rồi, bà ta kéo theo đám người rời đi.
Không gian lại trở về yên tĩnh. Quỷ Y nhìn Thẩm Mục Chi, rồi lại nhìn Giao Giao, ánh mắt đầy ẩn ý. “Nha đầu, bạn của ngươi à? Trông cũng không tệ.”
Giao Giao không giải thích, nàng quay lại bên giường bệnh, trong đầu đã hình thành một phương thuốc táo bạo. Nàng viết ra giấy, đưa cho Quỷ Y. “Tiên sinh, xin ngài xem qua.”
Lão nhân cầm lấy phương thuốc, càng đọc, ánh mắt càng sáng lên. “Tốt! Tốt! Dùng ‘Phá khí tán’ để công tà, sau đó lại dùng ‘Bát trân thang’ để đại bổ khí huyết. Phá trước bổ sau, táo bạo, nhưng lại vô cùng hợp lý. Nha đầu, ngươi quả thật có thiên phú.”
Ông ta gật đầu. “Được, ta đồng ý. Huyết Tâm Thảo là của ngươi.”
Giao Giao thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã thành công. Cầm trên tay vị thuốc quý giá, nàng biết, mình lại tiến thêm một bước trên con đường thay đổi vận mệnh.