Chương 8 : Kỳ Ngộ Trong Rừng Sâu
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Thu Diệp Phong xách một chiếc giỏ tre nhỏ được đan riêng cho vừa tầm tay của mình rồi đi ra khỏi sân. Thảo dược dùng để duy trì sinh mạng cho Thu Diệp Ngữ đã gần hết. Dạo gần đây, tình trạng của bà ngày càng xấu đi, liều lượng độc dược cũng phải tăng lên, khiến cho số lượng thảo dược cần thiết cũng nhiều hơn. Nàng cần phải đi sâu hơn vào trong rừng để tìm kiếm thêm.
Khu rừng rậm rạp và âm u, cây cối chen chúc nhau vươn lên trời cao, che khuất gần hết ánh mặt trời. Không khí trong rừng ẩm ướt và mát lạnh, mang theo mùi của đất, của lá cây mục rữa. Nơi đây là lãnh địa của vô số độc xà mãnh thú. Tuy nhiên, Thu Diệp Ngữ không phải là một người phụ nữ tầm thường. Bà đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để thiết lập một kết giới vô hình xung quanh căn nhà gỗ. Kết giới này đủ mạnh để ngăn chặn tất cả những nguy hiểm từ bên ngoài, tạo ra một vùng an toàn tuyệt đối cho hai mẹ con.
Suốt năm năm qua, Thu Diệp Phong chỉ hoạt động trong phạm vi của kết giới. Nàng đã quá quen thuộc với từng gốc cây, ngọn cỏ nơi đây. Nhưng hôm nay thì khác. Loại thảo dược nàng cần tìm không có ở trong này, nó chỉ mọc ở những nơi âm u, hiểm trở hơn, bên ngoài phạm vi bảo vệ của kết giới.
Thu Diệp Phong dắt con dao găm nhỏ vào thắt lưng, hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận bước qua ranh giới vô hình của kết giới. Mỗi khi phải ra ngoài, nàng đều cảm thấy một sự phấn khích xen lẫn lo lắng. Đó là một cuộc phiêu lưu, một thử thách. Thu Diệp Ngữ không chỉ dạy nàng về các loại độc dược, mà còn dạy nàng cách sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt, dạy nàng cách nhận biết nguy hiểm và cách đối mặt với nó.
Khu vực này nàng đã từng đến vài lần trước đây nên không quá xa lạ. Nàng di chuyển nhanh nhẹn, thoăn thoắt như một con sóc nhỏ, đôi mắt đen láy liên tục quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết của loại thảo dược cần thiết. Nàng nhớ rõ mình đã từng thấy một cây ở gần đây, vì nó còn quá nhỏ nên nàng đã không hái, còn cẩn thận để lại một ký hiệu riêng. Theo lý mà nói, sau một thời gian, nó phải phát triển tươi tốt lắm rồi.
Thế nhưng, nàng đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn không thấy đâu. Cả ký hiệu nàng để lại cũng biến mất một cách kỳ lạ.
“Quái lạ…” Nàng lẩm bẩm, chau mày. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đối chiếu với những thân cây cổ thụ để xác nhận lại vị trí. Mọi thứ đều đúng, không thể sai được.
Đúng lúc nàng quay người, chiếc giỏ tre trên lưng vô tình va phải một thứ gì đó. Ngay lập tức, một lực hút khổng lồ từ phía sau ập tới.
“Không xong rồi!” Nàng hoảng hốt, theo phản xạ vươn tay ra cố gắng bám vào một cành cây gần đó, nhưng đã quá muộn. Mắt nàng tối sầm lại, ý thức chìm vào một khoảng không vô định.
…
Thu Diệp Phong bị đánh thức bởi một cơn đau nhói ở lưng. Nàng nhăn mặt, từ từ mở mắt ra. Xung quanh là một không gian tối đen như mực, không có một tia sáng.
“Đây là đâu?” Nàng cất tiếng, giọng nói non nớt của mình vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Ngay khi giọng nói của nàng vừa dứt, cả không gian đột nhiên bừng sáng. Ánh sáng vàng kim rực rỡ phát ra từ những ký tự cổ xưa, phức tạp được khắc trên vách đá xung quanh. Thu Diệp Phong giật mình, theo bản năng co người lại, cảnh giác quan sát.
Đây là một hang động, một hang động vô cùng kỳ lạ. Những ký tự trên vách đá dù đã phai màu nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa và mạnh mẽ. Ánh sáng không phát ra từ tất cả các ký tự, mà chỉ từ những sợi xích sắt khổng lồ, to bằng bắp tay người lớn.
Vô số sợi xích sắt được đóng sâu vào vách đá, trên thân xích là những ký tự màu vàng kim đang liên tục chuyển động, xoay tròn như những con rắn lửa sống động. Chúng nối liền với nhau, đan xen chằng chịt, tạo thành một cái lồng khổng lồ ở chính giữa hang động.
Và bên trong cái lồng đó, có một người đang bị giam giữ!
Đồng tử của Thu Diệp Phong co rụt lại. Đó là một nam nhân. Một nam nhân đẹp đến mức khiến trời đất phải ghen tị.
Hắn bị trói chặt bởi những sợi xích, thân trên để trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc, cuồn cuộn. Làn da màu đồng khỏe khoắn phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra, nhỏ giọt xuống nền đá. Mái tóc đen dài, rối bù xõa xuống che đi một phần khuôn mặt, nhưng không thể che giấu được những đường nét hoàn mỹ như tạc tượng. Dù đang hôn mê, dù thân thể đầy thương tích và bẩn thỉu, hắn vẫn toát lên một vẻ đẹp ma mị, một sự quyến rũ chết người.
“Ực…”
Thu Diệp Phong bất giác nuốt nước bọt. Lần đầu tiên trong cả hai kiếp, nàng nhìn thấy một người có thể sánh ngang với vẻ đẹp của mẹ mình. Nhưng nếu vẻ đẹp của Thu Diệp Ngữ là yêu mị, quyến rũ, thì vẻ đẹp của người đàn ông này lại mang một nét tà khí, hoang dại và đầy nguy hiểm.
Nàng quên mất mình đang ở trong tình huống nào, quên mất cả sự nguy hiểm. Bị vẻ đẹp kia mê hoặc, nàng như một con thiêu thân, bước từng bước về phía trước. Đôi mắt đen láy của nàng dán chặt vào người đàn ông bị xiềng xích, không thể rời đi. Nước miếng không tự chủ mà chảy ra từ khóe môi.
Trong cơn mê man, nam nhân khẽ rên lên một tiếng rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt hắn ban đầu có chút mơ màng, nhưng chỉ trong chớp mắt, sự mơ màng đó đã tan biến, thay vào đó là một tia nhìn sắc bén, lạnh lẽo như dao. Hắn cúi đầu, bắt gặp ánh mắt si mê như sói đói của một đứa trẻ con đang nhìn mình chằm chằm, còn đang chảy nước miếng. Vẻ mặt hắn lập tức sa sầm.
“Tỷ tỷ, tỷ từ đâu tới vậy? Tỷ là người hay là yêu tinh? Sao tỷ lại bị nhốt ở đây? Tỷ đẹp quá đi mất! Đây là đâu vậy ạ?…”
Ngay khi nam nhân định lên tiếng, một tràng câu hỏi líu lo, non nớt đã bay đến bên tai hắn. Nhưng nội dung của những câu hỏi đó lại khiến hắn như bị sét đánh, cả người cứng đờ.
Tỷ tỷ?
Vẻ đẹp của hắn có phần yêu nghiệt, nhưng cũng không đến mức không phân biệt được nam nữ chứ? Đứa trẻ này, mắt có vấn đề à? Hay là đầu óc không bình thường? Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân lúc xanh lúc tím, hắn nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt, sát khí vô hình bắt đầu lan tỏa.
Nhưng Thu Diệp Phong lại hoàn toàn không để tâm đến sát khí đó. Bao nhiêu năm sống trong cô độc, đột nhiên gặp được một người, lại còn là một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, sự vui sướng đã lấn át tất cả. Nàng vẫn mải mê ngắm nhìn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Đẹp quá! Thật muốn đem về nhà!”