Chương 18 : Ký Ức Bị Xóa Bỏ

Sáng hôm sau, Cố Tư Du tỉnh dậy, cô vẫn còn nghĩ về những lời Lâm Chi Chi nói, và cả giấc mơ đáng sợ đêm qua. Cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu.

Khi xuống bếp, cô thấy Hứa Gia Dịch đang đứng đó, vẻ mặt anh vẫn bình thản như thường lệ.

“Cố Tư Du, em ngồi xuống ăn sáng đi.” Hứa Gia Dịch nói, giọng điệu vẫn đều đều.

Cố Tư Du gật đầu, ngồi xuống bàn ăn. Cô ăn một cách chậm rãi, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa Gia Dịch. Anh ấy vẫn là người anh em thanh mai trúc mã độc miệng của cô, hay là kẻ hắc hóa đáng sợ như Lâm Chi Chi nói?

Cô không biết mình nên tin ai.

Vào lớp, Cố Tư Du không dám nhìn Lâm Chi Chi, cô sợ hãi những gì cô ta đã nói. Cô ta có vẻ biết quá nhiều.

“Này, Đào Tử, tối nay đi chơi game không?” Chu Kính quay xuống hỏi.

Cố Tư Du lắc đầu: “Không, tôi hơi mệt.”

“Sao vậy? Cả ngày cứ ủ rũ thế?” Chu Kính lo lắng hỏi.

Hứa Gia Dịch liếc Chu Kính một cái, rồi quay sang Cố Tư Du, giọng điệu ghét bỏ: “Đừng có làm ra vẻ yếu ớt, cô chỉ là lười thôi.”

Cố Tư Du: “…”

Anh ấy vẫn độc miệng như thường lệ, có lẽ Lâm Chi Chi chỉ đang nói dối để chia rẽ họ?

Cố Tư Du lại tự trấn an mình.

Trong giờ ra chơi, Cố Tư Du quyết định tìm Tô Âm Âm để nói chuyện rõ ràng. Cô kéo Tô Âm Âm đến một góc khuất.

“Lâm Chi Chi nói Hứa Gia Dịch đã giết người, và anh ấy đã xóa ký ức của tôi.” Cố Tư Du nói, giọng điệu run rẩy.

Tô Âm Âm kinh ngạc, cô ấy nhìn Cố Tư Du: “Cậu… cậu nhớ ra rồi sao?”

Cố Tư Du lắc đầu: “Không, tôi không nhớ gì cả, cô ta chỉ cho tôi xem một đoạn video, và nói với tôi những điều đó.”

Tô Âm Âm nghiêm túc nói: “Những gì Lâm Chi Chi nói là thật đấy.”

Cố Tư Du sững sờ, cô không thể tin nổi.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Cố Tư Du hỏi, cô cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ.

Tô Âm Âm suy nghĩ một lát: “Chúng ta phải tìm cách khôi phục ký ức của cậu, có lẽ chỉ có cậu mới có thể ngăn cản được Hứa Gia Dịch.”

Cố Tư Du không nói gì, cô cúi đầu.

“Nhưng… tại sao lại là tôi?”

“Cậu là người duy nhất mà Hứa Gia Dịch quan tâm.” Tô Âm Âm nói: “Anh ấy sẽ không làm hại cậu đâu.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao để khôi phục ký ức?” Cố Tư Du hỏi.

Tô Âm Âm lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”

“Vậy chúng ta phải cẩn thận với Lâm Chi Chi, cô ta rất nguy hiểm.” Cố Tư Du nói.

Tô Âm Âm gật đầu: “Tôi biết, cô ta đang đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó có một loại năng lượng rất mạnh.”

Cố Tư Du nhớ lại giấc mơ của mình, cô nhớ rõ chiếc nhẫn đó.

“Chúng ta phải tìm cách lấy chiếc nhẫn đó.” Cố Tư Du nói.

Tô Âm Âm gật đầu: “Được.”

Đột nhiên, Hứa Gia Dịch xuất hiện.

“Hai cô đang làm gì vậy?” Hứa Gia Dịch hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cố Tư Du và Tô Âm Âm giật mình, họ không ngờ anh ấy lại ở đây.

“Không có gì, chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi.” Cố Tư Du nói, giọng điệu hơi lúng túng.

Hứa Gia Dịch liếc nhìn Tô Âm Âm, ánh mắt anh ấy sắc bén: “Cô nên tránh xa Cố Tư Du ra một chút.”

Tô Âm Âm hơi sợ hãi, cô ấy lùi lại một bước.

Hứa Gia Dịch nắm tay Cố Tư Du, kéo cô đi.

“Hứa Cẩu, anh làm gì vậy?” Cố Tư Du hỏi.

Hứa Gia Dịch không nói gì, anh kéo cô đi thẳng.

Cố Tư Du quay đầu nhìn Tô Âm Âm, cô ấy đang đứng đó, vẻ mặt bất lực.

Hứa Gia Dịch kéo Cố Tư Du đến sân thượng.

“Cô đang nói chuyện gì với Tô Âm Âm vậy?” Hứa Gia Dịch hỏi, giọng nói trầm thấp.

Cố Tư Du không nói gì, cô cúi đầu.

“Cô không tin tôi sao?” Hứa Gia Dịch hỏi.

Cố Tư Du ngẩng đầu nhìn anh, cô không nói gì.

Hứa Gia Dịch đưa tay chạm vào mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Cô có biết không, tôi không thích cô tin người khác đâu.”

Cố Tư Du không nói gì.

Hứa Gia Dịch ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Chỉ tin tôi thôi, Đào Tử, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”

Cố Tư Du dựa vào lòng anh, cô không nói gì.

Cô cảm thấy rất sợ hãi, cô không biết Hứa Gia Dịch rốt cuộc là ai, cô không biết anh ấy có phải là nam chính hắc hóa trong tiểu thuyết không.

Nếu anh ấy là nam chính hắc hóa, vậy cô phải làm sao?

Cố Tư Du cảm thấy rất lo lắng.

Đột nhiên, Hứa Gia Dịch buông cô ra, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẻ mặt lạnh lẽo.

Cố Tư Du nhìn anh, cô không biết anh đang nhìn gì.

Hứa Gia Dịch khẽ cười, rồi đưa tay lên không trung, như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Cố Tư Du nhìn anh, cô không nói gì.

Cô cảm thấy anh ngày càng kỳ lạ, cô không biết anh đang làm gì.

“Anh làm gì vậy?” Cố Tư Du hỏi.

Hứa Gia Dịch quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh ấy đen như mực, không có chút ánh sáng nào.

Cố Tư Du bị ánh mắt anh dọa sợ, cô lùi lại một bước.

Hứa Gia Dịch tiến lên, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Đừng sợ tôi, Đào Tử, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”

Cố Tư Du dựa vào lòng anh, cô không nói gì.

Tối đó, Hứa Gia Dịch nói với Cố Tư Du: “Ngày mai chúng ta sẽ đến một nơi.”

Cố Tư Du hỏi: “Nơi nào?”

Hứa Gia Dịch cười khẽ: “Một nơi có thể giúp cô nhớ lại mọi thứ.”

Cố Tư Du kinh ngạc, cô nhìn anh, cô không nói gì.




LIÊN HỆ ADMIN