Chương 8 : Lá Thư Báo Trúng Tuyển
Những tuần sau đó, không khí trong nhà Tiền Nhất Văn trở nên kỳ lạ. Cuộc chiến tranh lạnh đã kết thúc, nhưng một sự ngượng ngùng vô hình vẫn bao trùm. Mẹ cô không còn nhắc đến chuyện học lại, nhưng những tiếng thở dài bất chợt và những câu nói bâng quơ như “giá mà…” vẫn cho thấy sự tiếc nuối âm ỉ trong lòng bà. Nhất Văn hiểu, bà không giận cô, bà chỉ đang cố gắng chấp nhận một thực tế khác xa với những gì bà đã kỳ vọng.
Để phá vỡ sự im lặng, Nhất Văn bắt đầu chủ động làm việc nhà. Cô lau dọn, giặt giũ, làm tất cả những việc mà trước đây cô luôn tìm cách trốn tránh. Đây là cách cô thể hiện sự trưởng thành, cũng là một lời xin lỗi không thành lời gửi đến mẹ. Bà Lý Mỹ Tâm nhìn con gái, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Con bé dường như đã lớn hơn chỉ sau một kỳ thi.
Trong lúc chờ đợi, những cuộc gọi từ người thân liên tục đến. Cậu và ông bà ngoại không hề trách móc, chỉ hỏi han, động viên, nói rằng chỉ cần cô có trường đại học để học là tốt rồi. Những lời an ủi ấm áp đó như dòng nước mát, xoa dịu đi sự căng thẳng trong ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con.
Cuối cùng, vào một buổi chiều giữa tháng tám, ngày định mệnh cũng đã đến. Người đưa thư trong bộ đồng phục màu xanh quen thuộc dừng xe trước cổng, gọi to: “Có thư của Tiền Nhất Văn!”
Tim Nhất Văn như ngừng đập. Mẹ cô cũng vội vàng chạy ra từ trong bếp, tay vẫn còn cầm chiếc xẻng lật cá. Hai mẹ con nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì dày cộp trên tay người đưa thư.
Với đôi tay run rẩy, Nhất Văn mở lá thư. Bên trong là một tờ giấy báo trúng tuyển được in trang trọng.
“Học viện Tài chính TB, chuyên ngành Quản trị Kinh doanh.”
Một cảm giác nhẹ nhõm vô biên lan tỏa khắp cơ thể cô. Cuối cùng, mọi thứ đã được định đoạt. Có thể đây không phải là Đại học A danh giá như kiếp trước, nhưng nó là một khởi đầu mới, một con đường hoàn toàn khác mà cô sắp phải bước đi.
Mẹ cô cầm lấy tờ giấy báo, đọc đi đọc lại nhiều lần. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ thở ra một hơi thật dài. Tiếng thở dài đó chứa đựng cả sự thất vọng, sự chấp nhận, và cả sự kết thúc của một giấc mơ. Sau đó, bà quay vào nhà, cầm điện thoại lên, giọng nói đã bình tĩnh trở lại: “Con gọi điện báo cho ông bà nội, rồi đến ông bà ngoại và cậu đi.”
Nghi thức “báo tin vui” bắt đầu. Ông bà ngoại và cậu thì vui mừng thật sự, còn cuộc gọi về nhà nội thì đầy gượng gạo. Nhưng dù sao đi nữa, tảng đá đè nặng trong lòng cô suốt mùa hè cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.
Khi bụi mù của kỳ thi lắng xuống, Nhất Văn cảm thấy một luồng sinh khí mới. Cô không muốn lãng phí hai tháng hè còn lại. Cô trịnh trọng đề xuất với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn đi làm thêm.”
Bà Lý Mỹ Tâm nhìn con gái, có lẽ bà muốn để cô nếm trải một chút mùi vị của cuộc đời, hoặc có lẽ bà thấy được sự quyết tâm trong mắt cô. Thật bất ngờ, bà đã đồng ý.
Hăm hở đi tìm việc, nhưng Nhất Văn nhanh chóng bị thực tế tát cho một cú đau điếng. KFC, McDonald’s, tất cả đều từ chối cô. Lý do rất đơn giản: họ cần nhân viên làm việc lâu dài, không phải một sinh viên chỉ làm trong hai tháng hè. Những va vấp đầu đời này khiến cô nhận ra rằng, thế giới bên ngoài không hề dễ dàng như cô tưởng.
Thấy con gái mấy ngày liền ủ rũ, mẹ cô không đành lòng, bà nhấc điện thoại gọi cho em trai mình, cậu Lý Hâm.
Cậu Lý Hâm có hai siêu thị nhỏ, thực chất chỉ giống như những cửa hàng tiện lợi. Việc kinh doanh mấy năm nay không mấy khởi sắc. Vừa hay, cửa hàng ở gần khu dân cư Vườn Xanh có một nhân viên vừa nghỉ việc. Thế là, Tiền Nhất Văn, sau bao nỗ lực bất thành, cuối cùng cũng có được công việc làm thêm đầu tiên tại “Siêu thị Nắng Mai” của cậu.
Siêu thị nhỏ, hàng hóa bày biện có phần lộn xộn. Công việc ban đầu của cô chỉ đơn giản là thu ngân, lau dọn và sắp xếp hàng hóa. Những ngày đầu, cô chỉ lặng lẽ làm việc, nhưng con mắt của một người quản lý 28 tuổi không ngừng quan sát.
Cô nhanh chóng nhận ra vấn đề. Siêu thị của cậu có quá nhiều mặt hàng trùng lặp, ví dụ như cả một kệ hàng chỉ để mỳ ăn liền với đủ các thương hiệu, trong khi lại thiếu những sản phẩm tiện lợi khác. Khách hàng chủ yếu là cư dân trong khu vực, nhiều người trẻ, nhưng siêu thị lại không đáp ứng được nhu cầu “tiện” và “nhanh” của họ. Người ta mua mỳ gói nhưng không có nước sôi để pha. Người ta muốn mua đồ uống lạnh nhưng tủ lạnh lại quá nhỏ.
Sau gần một tuần làm việc, Nhất Văn không thể ngồi yên được nữa. Cô lấy một cuốn sổ, vạch ra một bản kế hoạch chi tiết. Trưa hôm đó, khi cậu Lý Hâm mang cơm đến, thấy cháu gái đang cặm cụi viết lách, cậu còn trêu: “Làm thêm mà cũng chăm học thế à? Ăn cơm đi cháu, kẻo nguội hết.”
“Cậu ơi,” Nhất Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghiêm túc, “cháu có vài ý kiến muốn góp ý để cải thiện việc kinh doanh của siêu thị mình.”
Cậu Lý Hâm ban đầu chỉ cười, cho rằng đó là ý tưởng viển vông của một cô sinh viên. Nhưng khi Nhất Văn bắt đầu trình bày, thái độ của cậu dần thay đổi.
“Thứ nhất, chúng ta cần tăng cường dịch vụ. Trời nóng thế này, nhiều người ngại ra đường. Siêu thị có thể cung cấp dịch vụ giao hàng miễn phí trong bán kính 3km.”
“Thứ hai, chúng ta phải tiện lợi hơn. Cháu đề nghị cậu đặt một dãy ghế nhỏ ở gần cửa kính, lắp thêm một bình nước nóng. Khách hàng mua mỳ ăn liền có thể ăn ngay tại chỗ.”
“Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất, chúng ta phải tối ưu hóa sản phẩm. Cần khảo sát lại nhu cầu của cư dân, loại bỏ những mặt hàng bán chậm, trùng lặp và bổ sung thêm những sản phẩm mới mà họ cần, ví dụ như đồ ăn sáng đơn giản, trái cây gọt sẵn…”
Cậu Lý Hâm nghe đến đâu, mắt sáng lên đến đó. Cậu cầm lấy cuốn sổ của Nhất Văn, lật từng trang. Những con chữ nguệch ngoạc nhưng chứa đựng những ý tưởng mà cậu, một người kinh doanh lâu năm, chưa từng nghĩ đến. Cậu không ngờ rằng cô cháu gái nhỏ bé của mình lại có một cái đầu nhạy bén và tầm nhìn sắc sảo đến vậy. Cậu nhìn Nhất Văn bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, một ánh mắt đầy kinh ngạc và thán phục.
“Cháu… cháu nói tiếp đi,” cậu nói, giọng có chút run rẩy.
Khoảnh khắc đó, Tiền Nhất Văn biết rằng, đây chính là thành công đầu tiên của cô trong cuộc đời mới này. Một thành công không đến từ ký ức về kỳ thi, mà đến từ chính kinh nghiệm và sự tự tin của một người phụ nữ 28 tuổi. Mùa hè này, có lẽ sẽ không còn là một mùa hè thất bại nữa.