Chương 19 : Lại Là Thế Giới Ý
Sáng sớm hôm sau, Cố Tư Du tỉnh dậy. Cô thấy Hứa Gia Dịch đã thay đồ xong, đang ngồi trên sofa chờ cô.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cố Tư Du hỏi, trong lòng đầy tò mò.
Hứa Gia Dịch khẽ cười, ánh mắt anh hơi phức tạp: “Một nơi đặc biệt.”
Cố Tư Du không nói gì, cứ thế đi theo anh.
Hai người lên một chiếc taxi, Cố Tư Du không biết mình đang đi đâu. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh quen thuộc lướt qua nhanh chóng.
Khoảng một giờ sau, chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự cũ kỹ.
Cố Tư Du kinh ngạc nhìn căn biệt thự, nó trông rất cũ kỹ, xung quanh đầy dây leo, cửa sổ đóng kín, tạo cảm giác âm u, bí ẩn.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Cố Tư Du hỏi, lòng cô bất giác cảm thấy sợ hãi.
Hứa Gia Dịch nắm tay cô, giọng nói trầm thấp: “Vào đi là biết.”
Anh kéo cô đi vào trong căn biệt thự. Bên trong càng tối tăm hơn, bụi bặm bám đầy mọi nơi, không khí ẩm thấp và lạnh lẽo.
Cố Tư Du cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô nắm chặt tay Hứa Gia Dịch.
Hứa Gia Dịch không nói gì, anh cứ thế kéo cô đi thẳng vào một căn phòng.
Căn phòng này còn tối hơn bên ngoài, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt. Trên tường treo đầy những bức ảnh, tất cả đều là ảnh của Hứa Gia Dịch và Cố Tư Du từ nhỏ đến lớn.
Cố Tư Du kinh ngạc nhìn những bức ảnh, cô thấy mình và Hứa Gia Dịch đang chơi đùa, học bài, ăn uống… Những ký ức đó ùa về, sống động như vừa mới xảy ra.
“Đây là…” Cố Tư Du lẩm bẩm.
Hứa Gia Dịch ôm cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô, giọng nói khàn khàn: “Đây là nhà của tôi, cũng là nơi tôi đã lớn lên cùng cô.”
Cố Tư Du quay đầu nhìn anh, cô không nói gì.
“Những gì cô đang thấy là sự thật.” Hứa Gia Dịch nói, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Lâm Chi Chi đã nói đúng, tôi đã xóa đi ký ức của cô.”
Cố Tư Du sững sờ, cô không thể tin nổi những gì Hứa Gia Dịch nói.
“Tại sao anh lại làm vậy?” Cố Tư Du hỏi, giọng nói run rẩy.
Hứa Gia Dịch ôm cô chặt hơn: “Bởi vì tôi không muốn cô rời bỏ tôi.”
Cố Tư Du đẩy anh ra, cô lùi lại một bước, nhìn anh vẻ mặt không thể tin được.
“Anh là đồ đáng sợ! Anh là quái vật!” Cố Tư Du gào lên.
Hứa Gia Dịch không nói gì, anh cứ thế nhìn cô, ánh mắt anh ấy rất đáng sợ.
Cố Tư Du cảm thấy rất sợ hãi, cô quay người định chạy, nhưng Hứa Gia Dịch đã nắm lấy tay cô.
“Cô không thể đi đâu, cô là của tôi.” Hứa Gia Dịch nói, giọng nói lạnh lẽo.
Cố Tư Du vùng vẫy: “Buông tôi ra! Anh là đồ điên!”
Hứa Gia Dịch không buông tay, anh kéo cô lại gần hơn, ôm cô vào lòng.
“Đừng sợ tôi, Đào Tử, tôi sẽ không làm hại cô đâu.” Hứa Gia Dịch nói, giọng nói trầm thấp.
Cố Tư Du dựa vào lòng anh, cô không nói gì. Cô cảm thấy mình sắp điên rồi.
Hứa Gia Dịch ôm cô thật chặt, anh cứ thế ôm cô, không nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Tư Du từ từ bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Dịch, anh ấy đang nhìn cô, ánh mắt anh ấy rất phức tạp.
“Anh… anh thật sự đã giết người sao?” Cố Tư Du hỏi, giọng nói run rẩy.
Hứa Gia Dịch không nói gì, anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
“Đừng hỏi nữa, tôi không muốn cô biết.” Hứa Gia Dịch nói, giọng nói trầm thấp.
Cố Tư Du không nói gì, cô cúi đầu, không biết mình nên làm gì nữa.
Cô cảm thấy rất sợ hãi, cô không biết Hứa Gia Dịch rốt cuộc là ai, cô không biết anh ấy có phải là nam chính hắc hóa trong tiểu thuyết không.
Nếu anh ấy là nam chính hắc hóa, vậy cô phải làm sao?
Cố Tư Du cảm thấy rất lo lắng.
Đột nhiên, Cố Tư Du nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ở cuối phòng. Cánh cửa đó phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể có một thế giới khác đằng sau nó.
“Đó là gì vậy?” Cố Tư Du hỏi.
Hứa Gia Dịch nhìn cánh cửa, ánh mắt anh ấy hơi phức tạp: “Đó là cánh cửa dẫn đến thế giới khác.”
Cố Tư Du kinh ngạc, cô nhìn anh: “Thế giới khác sao?”
Hứa Gia Dịch gật đầu: “Đúng vậy, cô có muốn đi xem không?”
Cố Tư Du không nói gì, cô nhìn cánh cửa, rồi nhìn Hứa Gia Dịch.
Cô không biết mình nên tin anh hay không.
“Đừng sợ, tôi sẽ đi cùng cô.” Hứa Gia Dịch nói, giọng nói trầm thấp.
Cố Tư Du gật đầu, cô không nói gì.
Hứa Gia Dịch nắm tay cô, kéo cô đi đến cánh cửa.
Khi họ bước qua cánh cửa, một luồng ánh sáng chói mắt ập đến, Cố Tư Du nheo mắt lại.
Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng khác, căn phòng này rất hiện đại, không giống như căn biệt thự cũ kỹ vừa nãy.
Cô nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng khách, có TV, sofa, và một cô gái đang ngồi trên sofa chơi game.
Cố Tư Du kinh ngạc, cô nhìn cô gái, cô ấy rất giống Lâm Chi Chi, nhưng lại không phải Lâm Chi Chi.
“Cô là ai?” Cố Tư Du hỏi.
Cô gái ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cô ấy rất bình thường, không có gì lạ.
“Tôi là Lâm Chi Chi.” Cô gái nói.
Cố Tư Du kinh ngạc, cô nhìn Hứa Gia Dịch, anh ấy đang đứng bên cạnh cô, vẻ mặt anh ấy rất phức tạp.
“Đây là…” Cố Tư Du lẩm bẩm.
Hứa Gia Dịch nắm tay cô, giọng nói trầm thấp: “Đây là thế giới khác, cũng là nơi cô đã xuyên không đến.”
Cố Tư Du sững sờ, cô không thể tin nổi những gì Hứa Gia Dịch nói.
“Vậy tôi là ai?” Cố Tư Du hỏi.
Hứa Gia Dịch nhìn cô, ánh mắt anh ấy rất phức tạp: “Cô là Cố Tư Du, nhưng cô lại bị Lâm Chi Chi chiếm giữ thân xác.”
Cố Tư Du kinh ngạc, cô không thể tin nổi.
Vậy là cô không phải Lâm Chi Chi, cô là Cố Tư Du, nhưng cô lại bị Lâm Chi Chi chiếm giữ thân xác sao?
Cố Tư Du cảm thấy đầu mình rất đau, cô không thể nghĩ ra được.