Chương 10 : Liên Minh Bất Đắc Dĩ

Khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của bình minh xuyên qua lớp mây xám xịt, cơn mưa máu cuối cùng cũng ngớt dần rồi tạnh hẳn. Trạm xăng giờ đây trông như một lò mổ khổng lồ. Xác zombie nằm la liệt khắp nơi, máu đen hòa cùng nước mưa tạo thành những vũng lầy lội, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.

Tất cả mọi người đều đã kiệt sức.

Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi từ từ được mở ra. Hướng Đông và những người của ông ta bước ra, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa có chút kính nể khi nhìn nhóm của Mộ Thất. Trận chiến đêm qua đã cho họ thấy rõ, nếu không có ba người phụ nữ và một đứa trẻ này, bọn họ có lẽ đã trở thành một phần của bãi tha ma này rồi.

“Cảm… cảm ơn các vị.” Hướng Đông lau mồ hôi trên trán, cất giọng có phần ngượng ngùng.

Mộ Thất không đáp, cô chỉ ra hiệu cho mẹ mình. Dung Nguyệt lập tức hiểu ý. Với kinh nghiệm y tế của mình, bà nhanh chóng kiểm tra và sơ cứu cho những người bị thương của cả hai bên. Hành động chuyên nghiệp và tận tâm của bà đã xóa đi phần nào sự nghi kỵ và xa cách giữa hai nhóm người.

Sau trận chiến, vấn đề cấp bách nhất hiện ra: vật tư. Đêm qua họ đã tiêu hao quá nhiều thể lực, cần phải bổ sung gấp. Nhưng thức ăn và nước uống của cả hai nhóm đều không còn nhiều.

Trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi và kiểm kê lại đồ đạc, Mộ Thất một mình đi đến xác của con zombie tiến hóa. Cô không quan tâm đến vẻ ngoài gớm ghiếc của nó, dùng dao phay bổ mạnh vào đầu con quái vật.

Những người khác đều tò mò nhìn theo.

Cô khua dao trong đống não bầy nhầy, và rồi, một vật thể sáng lấp lánh được khơi ra. Đó là một viên tinh hạch, nhưng nó hoàn toàn khác với viên mà Sĩ Thụy Kỳ tìm thấy trước đó. Nó không trong suốt, mà mang một màu đỏ rực như máu. Kích thước cũng lớn hơn một chút, và một bên của nó đã bắt đầu nhú ra một góc nhọn, trông vô cùng đặc biệt1.

“Tinh hạch dị năng.” Mộ Thất lẩm bẩm.

Kiếp trước, cô đã từng nghe nói về loại tinh hạch này. Chúng cực kỳ hiếm, chỉ rơi ra từ những con zombie đã tiến hóa và có dị năng. Hấp thụ nó không chỉ giúp bổ sung năng lượng mà còn có thể giúp dị năng giả đột phá, thậm chí là có được một dị năng mới. Đây là một bảo vật thực sự!

Hướng Đông nhìn thấy viên tinh hạch trong tay Mộ Thất, mắt ông ta sáng lên. Sau một hồi đắn đo, ông ta bước đến.

“Cô gái, tôi là Hướng Đông, quản lý ở đây. Thay mặt mọi người, tôi xin được cảm ơn cô.” Ông ta nói, thái độ vô cùng thành khẩn. “Tôi có một đề nghị. Chúng tôi có xăng, rất nhiều xăng, và quen thuộc địa hình nơi này. Nhóm của cô có sức mạnh. Hay là… chúng ta lập thành một liên minh? Các cô bảo vệ chúng tôi, còn chúng tôi sẽ cung cấp toàn bộ xăng và dẫn đường. Chúng ta cùng nhau đến căn cứ an toàn, cô thấy thế nào?”.

Đề nghị của Hướng Đông rất hợp lý. Nhưng Lý Cường lập tức phản đối. “Quản lý! Sao ông lại phải hạ mình như vậy? Xăng là của chúng ta! Bọn họ muốn thì phải trao đổi công bằng chứ!”.

“Câm miệng!” Hướng Đông quát lên. “Đêm qua nếu không có họ, chúng ta đều đã chết hết rồi! Cậu còn muốn nói chuyện công bằng ở đây sao?”.

Mộ Thất im lặng quan sát. Cô cần xăng, và đi cùng một nhóm người bản địa cũng sẽ thuận lợi hơn. Nhưng cô không muốn mang theo một đám gánh nặng.

“Được, tôi đồng ý.” Mộ Thất cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong nhóm của Hướng Đông. “Nhưng với một điều kiện. Từ giờ trở đi, tôi là đội trưởng. Mọi quyết định đều phải nghe theo tôi. Tất cả mọi người, không phân biệt nam nữ, đều phải tham gia chiến đấu và làm việc. Ai không làm mà muốn có ăn, tôi sẽ là người đầu tiên vứt kẻ đó ra ngoài cho zombie.”.

Lời nói của cô lạnh lùng và đanh thép, không cho phép bất cứ sự phản đối nào. Hướng Đông gật đầu ngay lập tức. “Không thành vấn đề! Chúng tôi đều nghe theo cô, Thất đội trưởng!”.

Lý Cường và vài kẻ khác dù không phục nhưng cũng không dám lên tiếng. Sức mạnh của Mộ Thất đã hoàn toàn áp chế họ.

Một liên minh bất đắc dĩ được thành lập. Họ quyết định ở lại trạm xăng nghỉ ngơi một ngày để hồi phục sức lực.

Mộ Thất tìm một góc khuất, lấy ra viên tinh hạch màu đỏ. Cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Một luồng năng lượng nóng rực, mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với tinh hạch thông thường, trào vào cơ thể cô. Cô cảm nhận được dị năng hệ phong của mình đang sôi trào, và dường như có một luồng khí nóng đang hòa quyện vào trong đó. Khi cô mở mắt ra, một làn gió nhẹ thổi qua, nhưng không khí xung quanh lại trở nên khô nóng. Những lưỡi gió vô hình của cô giờ đây dường như mang theo một sức nóng hủy diệt.

Sức mạnh của cô đã tiến hóa.

Trong lúc đó, Sĩ Thụy Kỳ đang ngồi một góc tập luyện dị năng mới của mình. Cô bé cố gắng bao bọc một lớp kim loại quanh cây gậy gỗ, khiến nó trở nên cứng hơn, nặng hơn. Đột nhiên, cô bé nhíu mày.

“Chị Thất Thất…” cô bé gọi. “Em cảm thấy… có rất nhiều thứ bằng kim loại đang tiến về phía này. Rất nhanh.”.

Mộ Thất lập tức đứng dậy, ánh mắt trở nên cảnh giác. Cô trèo lên nóc cửa hàng tiện lợi, nhìn về phía xa.

Trên con quốc lộ vắng vẻ, một đoàn xe đang lao đến với tốc độ kinh hoàng. Đó không phải là những chiếc xe dân dụng bình thường, mà là những chiếc xe đã được gia cố lại, trông vô cùng hầm hố và di chuyển theo một đội hình có tổ chức.

Đây không phải là một nhóm người sống sót tầm thường.

Sự bình yên ngắn ngủi sau trận chiến đẫm máu lại một lần nữa sắp bị phá vỡ. Mộ Thất nắm chặt con dao phay, ánh mắt lạnh đi. Dù kẻ đến là bạn hay thù, cô cũng đã sẵn sàng.




LIÊN HỆ ADMIN