Chương 8 : Liều Thuốc Đầu Tiên
Ánh chiều tà buông xuống, nhuộm vàng con đường đất nhỏ dẫn về làng. Âu Dương Giao Giao bước đi vội vã, tay ôm chặt chiếc hộp gỗ nhỏ đựng Huyết Tâm Thảo, trái tim đập rộn ràng vì vui mừng và cả một chút lo lắng. Nàng đã thành công, đã lấy được vị thuốc quan trọng nhất. Giờ đây, hy vọng cứu sống Thẩm Mục Chi không còn là một ý nghĩ viển vông nữa.
Nàng không về nhà ngay mà rẽ vào con đường mòn dẫn đến miếu hoang. Ngay từ xa, nàng đã thấy bóng dáng cao lớn, cô độc của Thẩm Mục Chi đang đứng dưới mái hiên, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Hắn dường như cảm nhận được sự hiện diện của nàng, liền quay đầu lại. Khi thấy nàng, đôi mắt lạnh như băng của hắn thoáng xao động.
“Ngươi về rồi.” Giọng hắn vẫn đều đều, không cảm xúc.
“Ta lấy được thuốc rồi.” Giao Giao giơ chiếc hộp gỗ lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng cuối ngày.
Nàng không nói gì thêm, bước thẳng vào trong miếu. Nơi này đã trở thành “y phòng” tạm thời của nàng. Nàng cẩn thận lấy Huyết Tâm Thảo ra, cùng với các vị thuốc khác đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu quá trình điều chế thuốc giải.
Thẩm Mục Chi lặng lẽ đi theo, đứng ở một góc, quan sát từng động tác của nàng. Hắn thấy nàng thuần thục rửa sạch dược liệu, dùng một con dao nhỏ sắc bén cẩn thận thái Huyết Tâm Thảo thành từng lát mỏng như cánh ve. Đôi tay nàng, vốn mềm mại yếu đuối, giờ đây lại vô cùng vững vàng và chính xác. Nàng nhóm lửa, đặt lên một chiếc nồi đất nhỏ, lần lượt cho từng vị thuốc vào theo một thứ tự nghiêm ngặt, canh lửa cẩn thận, không sai một ly.
Khói thuốc bốc lên, mang theo mùi hương nồng đượm nhưng lại dễ chịu. Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt Giao Giao trông thật tập trung và nghiêm túc. Vẻ đẹp của nàng lúc này không phải là vẻ đẹp mong manh, yếu đuối của một tiểu thư khuê các, mà là vẻ đẹp của sự trí tuệ, tự tin và mạnh mẽ. Thẩm Mục Chi bất giác nhìn đến ngẩn người. Hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào như vậy.
Suốt quá trình điều chế, Giao Giao không nói một lời, hoàn toàn đắm chìm trong công việc của mình. Nàng biết Thẩm Mục Chi đang nhìn, nhưng nàng không quan tâm. Lúc này, trong mắt nàng chỉ có những vị thuốc và sự sống của hắn.
Mất gần hai canh giờ, bát thuốc giải đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành. Nước thuốc có màu đỏ sậm như máu, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Giao Giao cẩn thận múc thuốc ra bát, đưa cho Thẩm Mục Chi.
“Uống đi. Đây là liều đầu tiên, có thể sẽ rất đau đớn, nhưng phải chịu đựng.”
Hắn không do dự, nhận lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch. Ngay lập tức, một luồng nhiệt nóng như lửa chạy dọc khắp kinh mạch, toàn thân hắn run lên bần bật. Hắn cắn chặt răng, trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi túa ra như tắm. Cơn đau đớn dữ dội hơn cả những lần độc phát tác, nhưng hắn không hề kêu lên một tiếng.
Giao Giao đứng bên cạnh, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Nàng biết đây là phản ứng khi thuốc và độc đối chọi nhau. Nàng chỉ có thể im lặng chờ đợi. Hồi lâu sau, cơn đau mới từ từ dịu đi. Thẩm Mục Chi thở dốc, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Thế nào rồi?” Nàng lo lắng hỏi.
Hắn ngước mắt nhìn nàng, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên. “Chưa chết được.”
Câu nói vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt, Giao Giao đã nhìn thấy một tia hy vọng le lói.
Trong khi đó, Lâu Thế Minh và Đường thị, sau khi bị đuổi về từ y quán của Quỷ Y, lòng căm tức không nguôi. Bọn họ không thể ép buộc Giao Giao, liền nghĩ ra một kế hoạch bẩn thỉu hơn: hủy hoại danh tiếng của nàng.
Lâu Thế Minh bắt đầu cho người tung tin đồn trong làng. Hắn nói rằng Âu Dương Giao Giao, con gái nhà họ Âu Dương, bề ngoài thì ra vẻ thanh cao, nhưng thực chất lại lẳng lơ, không biết liêm sỉ, ngày nào cũng lén lút mang cơm nước vào miếu hoang cho một gã ăn mày không rõ lai lịch, chắc chắn là có gian tình.
Tin đồn như một vết dầu loang, nhanh chóng lan đi khắp làng. Những người vốn ghen ghét với vẻ đẹp và sự thông minh của Giao Giao liền được dịp thêm mắm thêm muối, thêu dệt nên những câu chuyện vô cùng khó nghe.
“Nghe nói chưa, con nhỏ Giao Giao đó, trông xinh đẹp vậy mà lại đi cặp kè với ăn mày.”
“Thật không ngờ, Âu Dương phu nhân dạy con kiểu gì vậy chứ!”
Những lời đàm tiếu ác ý như những mũi dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim non nớt của một thiếu nữ. Giao Giao đi ra ngoài, luôn phải đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ, những lời xì xào bàn tán sau lưng. Âu Dương thị và Trương thị cũng vì chuyện này mà buồn phiền, lo lắng không yên.
Thẩm Mục Chi ở trong miếu hoang, đương nhiên cũng nghe được những tin đồn đó. Hắn không nói gì, nhưng đôi mắt ngày một lạnh hơn. Hắn không quan tâm người khác nói gì về mình, nhưng hắn không thể chịu được khi Giao Giao vì hắn mà bị tổn thương.
Một buổi chiều, Lâu Thế Minh thấy Giao Giao một mình đi ra phía bờ sông, liền bám theo, định bụng sẽ buông lời trêu ghẹo, làm nhục nàng.
“Giao Giao cô nương, sao lại đi một mình vậy? Có phải là đang đi tìm tình lang ở miếu hoang không?”
Giao Giao quay lại, ánh mắt lạnh như băng. “Lâu Thế Minh, miệng của ngươi có vẻ không được sạch sẽ cho lắm.”
“Ha ha, ta nói có sai đâu.” Hắn tiến lại gần hơn, “Một cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại đi thích một tên ăn mày chứ? Hay là… cô nương cũng thấy ta không tệ, có muốn cùng ta…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, một bóng đen đã từ phía sau lướt tới. Thẩm Mục Chi không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn không nói một lời, chỉ một tay túm lấy cổ áo Lâu Thế Minh, nhấc bổng gã lên như nhấc một con gà con.
Lâu Thế Minh hoảng sợ, chân tay vùng vẫy loạn xạ. “Ngươi… ngươi là ai? Mau thả ta ra!”
Thẩm Mục Chi không đáp, chỉ kéo hắn vào một lùm cây rậm rạp gần đó. Giao Giao định đi theo, nhưng hắn đã quay lại, ra hiệu cho nàng đứng yên.
Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Lâu Thế Minh, rồi im bặt. Thẩm Mục Chi bước ra, tay áo vẫn sạch sẽ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.
“Hắn sẽ không làm phiền ngươi nữa.” Hắn nói.
Giao Giao nhìn hắn, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Nàng biết, hắn đã ra tay. Nàng không hỏi hắn đã làm gì, nàng chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tối hôm đó, người ta thấy Lâu Thế Minh được người nhà khiêng về, mặt mũi sưng vù, quần áo rách nát, tinh thần hoảng loạn, miệng không ngừng lảm nhảm “có quỷ, có quỷ”. Từ đó về sau, hắn không bao giờ dám bén mảng đến gần Giao Giao nữa.
Tin đồn cũng dần dần lắng xuống.
Liều thuốc giải đầu tiên, tuy chưa thể diệt trừ hoàn toàn độc tố, nhưng đã giúp Thẩm Mục Chi khống chế được cơn đau, kéo dài thời gian giữa các lần phát tác. Hy vọng đã được thắp lên, và mối quan hệ giữa hắn và Giao Giao, cũng đã bước sang một trang mới, phức tạp và sâu sắc hơn. Họ không chỉ là đối tác, mà còn là những người đồng hành trong bóng tối, nương tựa vào nhau để tìm kiếm ánh sáng.