Chương 1 : Linh Hồn Lạc Giữa Cõi Mộng
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá, rọi thẳng vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lưu Nhĩ Kỳ, kéo cô ra khỏi cơn mê mệt bất tận. Cô khẽ nhíu mày, theo phản xạ đưa tay lên che chắn luồng sáng gay gắt. Đầu óc cô quay cuồng như một chiếc chong chóng mất kiểm soát, và ký ức cuối cùng ập về như một cơn sóng dữ. Tiếng cãi vã chát chúa, khuôn mặt méo mó vì tức giận của người bạn trai, và rồi… một cú đẩy tàn nhẫn. Cô nhớ mình đã mất thăng bằng bên cửa sổ tầng mười một, cảm giác không trọng lượng nuốt chửng lấy cơ thể, và sau đó là một khoảng không đen đặc.
Mình… chết rồi sao?
Suy nghĩ đó lạnh lẽo và rõ ràng đến đáng sợ. Lưu Nhĩ Kỳ cố gắng gượng dậy. Cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, nhưng lạ thay, không có vết thương nào chí mạng. Cô đang nằm trên một thảm cỏ mềm mại, xung quanh là một khu rừng rậm rạp, cổ thụ vươn cao che khuất cả bầu trời. Không khí trong lành mang theo hương đất ẩm và mùi lá cây mục, khác xa với mùi khói bụi ngột ngạt của thành phố. Những tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng rả rích tạo thành một bản giao hưởng của thiên nhiên hoang dã.
Đây là đâu? Thiên đường? Hay địa ngục? Cô nhìn lại bộ trang phục trên người mình. Không phải là chiếc váy công sở cô mặc khi cãi nhau với bạn trai, mà là một bộ y phục bằng vải thô, kiểu dáng cổ xưa và lạ lẫm. Mái tóc dài của cô cũng không còn được uốn nhuộm cẩn thận, mà đen nhánh, xõa tung trên nền cỏ.
Trong lúc Lưu Nhĩ Kỳ còn đang hoang mang tột độ, một giọng nói non nớt vang lên từ phía xa, trong trẻo như tiếng chuông gió: “Bà ơi, đi chậm thôi!”
Cô vội vã hướng mắt về phía phát ra âm thanh, một tia hy vọng le lói trong lòng. Một cậu bé chừng năm, sáu tuổi, mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp, đang nhảy chân sáo chạy về phía cô. Theo sau là một người phụ nữ lớn tuổi, mái tóc đã điểm bạc, lưng còng gánh một bó củi lớn, bước đi chậm chạp nhưng trên môi vẫn nở nụ cười hiền hậu.
“Bà ơi, ở đây có người!” Cậu bé dừng lại, đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô đầy tò mò.
Người phụ nữ lớn tuổi cũng đặt bó củi xuống, tiến lại gần, ánh mắt ái ngại xen lẫn chút đề phòng. “Cô nương, cô không sao chứ?”
Lưu Nhĩ Kỳ cố gắng mỉm cười thật thân thiện, giọng nói có chút khàn đặc sau cơn mê dài. “Chào cháu bé. Chào bác ạ. Cháu… cháu bị lạc đường, không biết đây là nơi nào?”
Cô quyết định nói dối. Trong tình cảnh này, nói rằng mình đến từ một thế giới khác, rằng mình vừa bị đẩy từ tầng mười một xuống, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.
“Lạc đường sao?” Bà cụ nhìn cô từ đầu đến chân, trang phục của cô tuy lạ nhưng không giống người trong vùng. “Nơi này là Linh Cốc Thôn, một ngôi làng hẻo lánh ít ai biết đến. Cô nương từ đâu tới mà lại lạc vào tận đây?”
Linh Cốc Thôn? Linh Quốc? Những cái tên hoàn toàn xa lạ. Nhìn cách ăn mặc và nói chuyện của hai bà cháu, Lưu Nhĩ Kỳ càng chắc chắn mình đã xuyên không. Cú sốc ập đến khiến cô suýt ngã quỵ, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. Khóc lóc hay hoảng loạn lúc này chẳng giải quyết được gì.
“Thật ngại quá, cháu… cháu không nhớ gì cả. Tỉnh dậy đã thấy mình ở trong rừng rồi.” Cô ôm đầu, giả vờ đau đớn. Màn kịch mất trí nhớ tuy cũ rích, nhưng là cách duy nhất và hữu hiệu nhất lúc này.
Bà cụ nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, lòng trắc ẩn nổi lên. “Thôi được rồi, trông cô nương cũng không giống người xấu. Ta họ Ngô, cháu cứ gọi ta là Ngô thẩm. Đây là cháu trai ta, tên Tường Nhi. Nếu cô nương không chê, hãy về nhà ta nghỉ tạm một đêm.”
“Cháu cảm ơn Ngô thẩm. Cháu tên là Lưu Nhĩ Kỳ, thẩm cứ gọi cháu là Nhĩ Kỳ.” Cô dịu dàng chìa tay về phía Tường Nhi đang nấp sau lưng bà. “Chào Tường Nhi, chị không phải người xấu đâu.”
Tường Nhi rụt rè nhìn cô một lúc rồi cũng e dè nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ bé, ấm áp của cậu bé như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đang lạnh giá của Nhĩ Kỳ.
Vậy là Lưu Nhĩ Kỳ theo chân hai bà cháu về Linh Cốc Thôn. Ngôi làng không lớn, những mái nhà tranh vách đất nằm san sát nhau, bao quanh là những cánh đồng lúa xanh mướt. Người dân trong làng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò và cảnh giác. Họ xúm lại hỏi Ngô thẩm, thì thầm to nhỏ. Lưu Nhĩ Kỳ cảm nhận được sự xa cách, thậm chí là một chút thù địch.
“Làng chúng ta xưa nay chưa từng có người ngoài vào, nên họ có chút đề phòng. Nhĩ Kỳ đừng để bụng nhé,” Ngô thẩm ái ngại giải thích.
Căn nhà của Ngô thẩm chỉ là một túp lều tranh đơn sơ, có hai gian phòng nhỏ. Cuộc sống của bà vô cùng thiếu thốn. Chồng mất sớm, con trai đi lính đã mười mấy năm không có tin tức. Tường Nhi là đứa trẻ bà nhặt được trên đường tha hương. Dù khó khăn, Ngô thẩm vẫn dành cho Lưu Nhĩ Kỳ gian phòng trống còn lại và tiếp đãi cô rất chu đáo.
Trong những ngày tiếp theo, Lưu Nhĩ Kỳ dần hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Cô dùng kiến thức âm nhạc và sự dịu dàng của một cô giáo để chinh phục lũ trẻ trong làng, đặc biệt là Tường Nhi. Cô kể cho chúng nghe những câu chuyện cổ tích từ thế giới của mình, dạy chúng những bài hát mới lạ. Dần dần, sự cảnh giác của dân làng cũng được thay thế bằng sự yêu mến. Họ gọi cô một cách thân thương là “Thất Nương” (do Tường Nhi đôi khi gọi cô là “Kỳ Nương”, đọc chệch thành Thất Nương).
Ba tháng trôi qua như một giấc mộng. Lưu Nhĩ Kỳ đã quen với cuộc sống không điện, không internet, quen với việc tự mình làm mọi thứ. Cuộc sống bình dị ở Linh Cốc Thôn giúp cô quên đi những ồn ào, phức tạp của thế giới hiện đại. Cô tự nguyện trở thành cô giáo của ngôi làng, mang kiến thức và niềm vui đến cho những đứa trẻ ngây thơ. Cô coi Tường Nhi như con ruột, yêu thương và chăm sóc cậu bé hết mực. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc đời yên ả như vậy mãi mãi.
Nhưng cuộc đời không bao giờ là một dòng sông phẳng lặng.
Vào một buổi chiều tà, khi Lưu Nhĩ Kỳ đang dạy học, một người hàng xóm hớt hải chạy vào, mặt cắt không còn giọt máu. “Thất Nương ơi, mau về nhà đi! Ngô thẩm… Ngô thẩm bà ấy không qua khỏi rồi!”
Tim Lưu Nhĩ Kỳ như bị ai đó bóp nghẹt. Cuốn sách trên tay cô rơi xuống đất. Tường Nhi nghe thấy tin dữ, bật khóc nức nở rồi lao ra khỏi lớp học. Cô vội vã chạy theo, hình ảnh về người phụ nữ nhân hậu đã cưu mang mình cứ hiện về khiến nước mắt cô giàn giụa.
Khi cô về đến nhà, Ngô thẩm đã nằm bất động trên giường, hơi thở yếu ớt. Bên cạnh, Tường Nhi đang khóc đến khản cả tiếng. Vị lang y duy nhất trong làng lắc đầu buồn bã.
“Thất Nương, hãy nén đau thương. Ngô thẩm bị bọ cạp độc cắn, độc tính đã lan khắp cơ thể, không còn cứu được nữa rồi.”
Lưu Nhĩ Kỳ cảm thấy đất trời như sụp đổ. Cô ôm chầm lấy Tường Nhi bé bỏng, cố gắng kìm nén tiếng nấc. “Tường Nhi, ngoan, đừng khóc nữa. Bà không chết đâu, bà chỉ biến thành tiên nữ bay lên trời thôi. Con có muốn bà được sống sung sướng trên thiên đàng không?”
Cô dùng chính những câu chuyện cổ tích mình từng kể để dỗ dành cậu bé. Tường Nhi ngây thơ tin vào lời cô, nín khóc và cầu nguyện cho bà của mình.
Đám tang của Ngô thẩm diễn ra đơn sơ trong sự tiếc thương của cả làng. Đứng trước ngôi mộ mới đắp, Lưu Nhĩ Kỳ nắm chặt tay Tường Nhi, lòng thầm hứa.
“Ngô thẩm, người yên tâm. Từ nay con sẽ chăm sóc Tường Nhi. Tường Nhi, từ nay hãy gọi ta là mẹ, có được không?”
“Vâng, thưa mẹ.” Tường Nhi ngoan ngoãn đáp, giọng nói trong trẻo nhưng chứa đầy sự kiên định.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, đổ bóng hai mẹ con trải dài trên mặt đất. Một cuộc đời mới, một trách nhiệm mới đã bắt đầu. Lưu Nhĩ Kỳ biết rằng, con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai, nhưng cô sẽ không bao giờ buông tay cậu bé này. Linh Cốc Thôn giờ đây chính là nhà của cô.