Chương 15 : Lời cảnh báo
Sau buổi chiều tuyết rơi hôm đó, bức tường băng cuối cùng giữa Tạ Nhu và Hàn Định Dương đã hoàn toàn tan chảy. Mùa đông lạnh giá của thủ đô dường như cũng trở nên ấm áp hơn. Họ không còn che giấu tình cảm của mình nữa. Anh đường đường chính chính trở thành bạn trai của cô, trở thành lý do để cô nỗ lực hơn trong học tập, và cũng trở thành mục tiêu để cả trường phải ghen tị.
Những buổi học kèm không còn khô khan và ngượng ngùng. Anh vẫn nghiêm khắc, nhưng trong ánh mắt đã chứa đựng sự dịu dàng không che giấu. Thỉnh thoảng, anh sẽ vươn tay gạt đi lọn tóc mai lòa xòa trước trán cô, hoặc khi cô mệt mỏi gục xuống bàn, anh sẽ nhẹ nhàng đặt áo khoác của mình lên vai cô. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy còn ngọt ngào hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào, khiến trái tim Tạ Nhu luôn rung động.
Đêm giao thừa, hai nhà Tạ – Hàn lại tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên. Lần này, bố mẹ của Hàn Định Dương cũng có mặt. Tạ Nhu vô cùng lo lắng, cô đã dành cả buổi chiều để lựa chọn quần áo, hồi hộp hơn cả lúc đi thi.
Thế nhưng, mọi lo lắng của cô đều tan biến khi gặp được bà Dương Triệu, mẹ của Hàn Định Dương. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, khí chất hơn người, nhưng lại vô cùng ấm áp và dịu dàng. Vừa gặp Tạ Nhu, bà đã kéo cô lại ngồi bên cạnh mình, đẩy cậu con trai quý tử sang một bên, cứ như thể Tạ Nhu mới là con gái ruột của bà vậy.
Trong bữa ăn, không khí vô cùng hòa thuận. Sau khi mọi người đã dùng bữa xong, bà Dương Triệu bất ngờ lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, chậm rãi mở ra. Bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy, màu xanh biếc, trong suốt và ôn nhuận.
“Nhu Nhu, lần đầu gặp mặt, bác không có gì quý giá, tặng con món quà nhỏ này làm kỷ niệm.”
Tạ Nhu còn chưa kịp từ chối, bà đã cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào. Thím Tô Thanh ngồi đối diện, vừa nhìn thấy chiếc vòng, sắc mặt đã khẽ thay đổi. Đó là vật gia truyền của nhà họ Hàn, chỉ dành cho con dâu trưởng. Hành động này của bà Dương Triệu, không khác nào một lời tuyên bố trịnh trọng, công nhận Tạ Nhu là con dâu tương lai của nhà họ Hàn.
Tạ Nhu ngỡ ngàng nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, rồi lại nhìn Hàn Định Dương. Anh chỉ mỉm cười, đôi tai có chút ửng hồng.
Mùa hè năm đó, sau kỳ thi đại học căng thẳng, Tạ Nhu nhận được giấy báo trúng tuyển vào khoa Kịch nghệ của trường Đại học B. Cô vui mừng đến mức suýt khóc. Nhưng niềm vui lớn hơn cả, là A Xuân cũng đã đến thủ đô.
Tạ Nhu háo hức chạy ra ga tàu để đón người bạn thân nhất của mình. Hàn Định Dương tất nhiên không thể để cô đi một mình, anh khăng khăng đòi đi cùng.
“Bạn em đi tàu tới, chắc chắn mệt mỏi rồi. Anh đã đặt sẵn một nhà hàng có tiếng, chúng ta đi ăn trước rồi về.”
Đứng ở cổng ra, Tạ Nhu thấp thỏm ngóng chờ. Mãi một lúc sau, cô mới thấy bóng dáng A Xuân. Cô mặc một chiếc váy hoa nhỏ nhắn, tóc dài xõa vai, tay kéo theo chiếc vali lớn, gương mặt xinh xắn ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng.
“A Xuân!” Tạ Nhu hét lên rồi lao tới ôm chầm lấy bạn.
Hai cô gái ôm nhau hồi lâu mới buông ra. Hàn Định Dương rất tự giác tiến lên, xách lấy hành lý của A Xuân.
“Chào em, anh là Hàn Định Dương.”
A Xuân liếc nhìn anh, rồi ghé vào tai Tạ Nhu thì thầm: “Anh ấy là…”
“Bạn tớ, đi theo ăn chực thôi, cậu không cần để ý.” Tạ Nhu cười giải thích.
Trên xe taxi, A Xuân nắm chặt tay Tạ Nhu, xúc động nói: “Nhu Nhu, cậu bây giờ khác quá, khác hẳn so với trước đây.”
Hàn Định Dương ngồi ghế trước, nghe vậy cũng quay xuống hỏi: “Trước đây Tạ Nhu là người thế nào?”
“Hồi cấp ba, Nhu Nhu gần như không chơi với ai cả. Lúc nào cũng lủi thủi một mình, còn hút thuốc, đánh nhau nữa.” A Xuân cười, “Bây giờ còn hút không?”
“Em ấy dám sao.” Hàn Định Dương đáp thay.
Tạ Nhu lườm anh một cái. Quả thực từ khi về đây, cô không dám nữa.
Tại nhà hàng, Tạ Nhu gọi toàn những món mà A Xuân thích. A Xuân cũng rất chu đáo, lúc thì lấy giấy ăn cho Tạ Nhu, lúc thì gắp thức ăn vào bát cô, tinh tế và dịu dàng như một người vợ nhỏ. Hàn Định Dương ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát. Anh nhận ra, để gặp Tạ Nhu, A Xuân rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ. Cô đã thay một bộ váy mới, còn trang điểm nhẹ. Gặp lại người bạn thân sau bao ngày xa cách, có cần phải cầu kỳ đến vậy không?
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, có chút đề phòng.
Tối đó, A Xuân ở lại phòng của Tạ Nhu. Hai cô gái nằm chung một giường, rủ rỉ tâm sự như ngày xưa.
“Nhu Nhu, cậu đang hẹn hò với anh chàng đẹp trai ban chiều à?” A Xuân đột nhiên hỏi.
Tạ Nhu đang mải mê nhắn tin với Hàn Định Dương, nghe vậy liền đỏ mặt. “Ừm… cũng được một thời gian rồi.”
A Xuân im lặng một lúc rồi nói: “Tớ không thích con trai, tớ thấy họ rất bẩn.”
Tạ Nhu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng đồng tình: “Đúng vậy! Nhất là sau khi vận động, người toàn mùi mồ hôi, khó chịu chết đi được.” Cô nói dối không chớp mắt. Mùi mồ hôi của Hàn Định Dương, cô lại thấy rất dễ chịu, rất nam tính.
A Xuân xoay người lại, đối mặt với Tạ Nhu, ánh mắt cô trong bóng tối sáng lên một cách lạ thường.
“Nhu Nhu, cậu cũng không thích con trai, phải không?”
Câu hỏi của A Xuân khiến Tạ Nhu khựng lại. Cô không hiểu tại sao A Xuân lại hỏi vậy, nhưng trong không khí thân mật lúc này, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ lơ đãng đáp: “Ừ, tớ cũng không thích họ lắm.”
“Vậy thì tốt rồi.” A Xuân thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo một sự vui mừng khó tả.