Chương 5 : Lời Cảnh Tỉnh Từ Cõi Mộng

Có được thông tin xác thực từ Lục Trúc, Trịnh Thanh Sầm lập tức trở về phủ. Nàng không còn tâm trạng để nán lại trà lâu thêm một khắc nào nữa. Ngồi trong xe ngựa, lòng nàng ngổn ngang trăm mối. Vừa có sự nhẹ nhõm vì đã nắm được bằng chứng trong tay, lại vừa có nỗi lo lắng không biết nên mở lời với phụ mẫu và tỷ tỷ như thế nào. Chuyện Bùi Thế Nghiêu là kẻ đoạn tụ, lại còn nuôi người bên ngoài, thực sự quá mức kinh thiên động địa. Nếu xử lý không khéo, không chỉ không cứu được Thư Ý mà còn có thể rước họa vào thân, mang tiếng đặt điều vu khống cho con cháu nhà công hầu.

Sau một đêm trằn trọc không yên, sáng sớm hôm sau, Thanh Sầm quyết định không thể trì hoãn thêm nữa. Nàng cố ý không trang điểm, để lộ quầng thâm mệt mỏi dưới mắt, rồi khoác vội chiếc áo mỏng, đi thẳng đến Dục Tú Các, nơi ở của nhị tỷ Trịnh Thư Ý.

Dục Tú Các lúc này đang chìm trong không khí yên bình. Thư Ý đã dậy từ sớm, đang ngồi bên bàn đọc sổ sách, học cách quản lý gia sự để chuẩn bị cho ngày xuất giá. Nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thanh Sầm bước vào với vẻ mặt tiều tụy, hốc hác. Thư Ý giật mình, vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi: “Tam muội, muội sao vậy? Đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Sắc mặt kém quá.”

Thanh Sầm không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi im lặng.

Thư Ý thấy bộ dạng của nàng, đoán chắc chắn trong lòng muội muội có tâm sự, liền cho tất cả nha hoàn trong phòng lui ra ngoài. Khi trong phòng chỉ còn lại hai chị em, nàng mới kéo Thanh Sầm ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì sao muội?”

Thanh Sầm ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ do dự, rồi lại cúi xuống.

Thư Ý bị dáng vẻ này của nàng làm cho lòng dạ nóng như lửa đốt, bèn ngồi xuống bên cạnh, kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, tỷ tỷ sẽ làm chủ cho muội.”

Nghe được những lời này, Thanh Sầm mới lấy hết can đảm, từ từ kể: “Đêm qua… đêm qua muội gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ. Sáng nay tỉnh dậy vẫn còn sợ hãi, ăn cũng không được mấy miếng đã vội đến tìm tỷ tỷ.”

Nói đến đây, hốc mắt nàng đã ngấn lên một giọt lệ chực trào, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Thư Ý thấy vậy vừa buồn cười vừa thương, tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Nàng ôm lấy vai muội muội, an ủi: “Chỉ là một giấc mơ thôi mà, đừng sợ.”

Nào ngờ, ngay sau đó, nàng nghe thấy muội muội run rẩy nói: “Tỷ tỷ, muội mơ thấy vị hôn phu của tỷ, Bùi Thế Nghiêu… Hắn… hắn ta lại thích nam nhân. Sau khi hai người thành thân, hắn còn đi khắp nơi qua lại với nam nhân, đối xử với tỷ rất tệ bạc.”

Lời nói của Thanh Sầm như một tiếng sét đánh xuống giữa trời quang, khiến Thư Ý sững sờ. Nàng kinh ngạc đến mức không nói nên lời, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Sao… sao lại có thể mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy?”

Giọt lệ cuối cùng cũng rơi xuống, Thanh Sầm vừa dụi mắt vừa nức nở: “Muội cũng không biết nữa. Rõ ràng mấy hôm trước muội còn đến chùa cầu cho tỷ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thế mà đêm qua lại đột nhiên mơ thấy chuyện ghê tởm như vậy, lại còn chân thực đến đáng sợ… Tỷ tỷ, muội sợ lắm.”

May mà màn kịch mở đầu đã được chuẩn bị rất tốt, lại thêm Thư Ý vốn tính tình hiền lành, thương em gái, thấy muội muội khóc lóc đáng thương như vậy, nàng vội vàng an ủi, lấy khăn tay lau nước mắt cho Thanh Sầm, nói rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi.

Đột nhiên, Thanh Sầm ôm chầm lấy tay nàng, mở to mắt nói: “Tỷ tỷ, liệu có phải là thần phật nghe thấy lời cầu nguyện của muội nên đã hiển linh cảnh báo không? Bằng không sao lại trùng hợp như vậy, không sớm không muộn, muội vừa mới từ đạo quán trở về đã mơ thấy chuyện này.”

Hàm ý trong lời nói đã quá rõ ràng, Bùi Thế Nghiêu có vấn đề.

Thư Ý đương nhiên không nghĩ rằng muội muội mình đang bịa chuyện. Chuyện này không thể nói đùa được. Trong lòng nàng cũng vô cùng hoang mang. Vị hôn phu của nàng, nhìn ngang nhìn dọc, nghĩ tới nghĩ lui đều không giống loại người đó. Nhưng lời nói của Thanh Sầm ngẫm lại cũng rất có lý. Chẳng phải đây chính là thần phật hiển linh sao? Thế là, hai chị em bàn bạc một hồi, quyết định đi tìm mẫu thân Dụ thị để cầu xin bà làm chủ.

Gặp được mẫu thân, Thanh Sầm lại một lần nữa kể lại câu chuyện ban nãy một cách vô cùng sinh động. Nhưng Dụ thị là người từng trải, không dễ bị lừa gạt như vậy. Tuy nhiên, người càng có tuổi lại càng tin vào chuyện quỷ thần. Hơn nữa, tiểu nữ nhi của bà từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ ruột, chắc chắn không dám bịa đặt lung tung.

Dụ thị suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói: “Chuyện này, mẫu thân sẽ cho người đi điều tra. Hai con cứ yên tâm. Chỉ có một điều, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài cho người khác biết, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.”

Đến lúc này, kế hoạch của Thanh Sầm đã hoàn thành được một nửa. Nàng thầm vui mừng trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu. Nàng tin rằng, chỉ cần mẫu thân chịu khó điều tra, nhất định sẽ tìm ra manh mối. Cùng lắm thì, nàng sẽ ở phía sau đẩy thuyền thêm một chút.

Một màn kịch diễn ra suốt cả buổi sáng, vừa phải khóc lóc, vừa phải tốn nước bọt, khiến Thanh Sầm cảm thấy có chút mệt mỏi. Trở về viện Đường Lê Tiễn Tuyết, nàng uống liền hai chén trà lớn. Lục Trúc bưng cơm nước lên, nàng ăn liền hai bát cơm đầy. Ăn uống no đủ, nàng xoa cái bụng tròn vo rồi leo lên giường nghỉ ngơi.

Ngoài cửa sổ, hoa lê vẫn đang nở rộ. Khóe miệng Thanh Sầm nở một nụ cười nhàn nhạt. Nàng tin rằng, ông trời đã cho nàng cơ hội tái sinh, chính là để nàng sửa chữa những sai lầm và bi kịch của kiếp trước. Vận mệnh của tỷ tỷ, nàng nhất định phải thay đổi.




LIÊN HỆ ADMIN