Chương 7 : Lời Cảnh Tỉnh Xương Máu

Năm thứ hai của kế hoạch trôi qua trong guồng quay không ngừng nghỉ. Lâm Du Du gần như đã biến thành một cỗ máy, hoạt động với độ chính xác và hiệu quả đến đáng sợ. Siêu thị “An Lành” của cô vẫn im lìm, cỏ dại bắt đầu mọc lấn ra cả bậc thềm xi măng, tạo nên một vẻ hoang vắng và bị lãng quên hoàn hảo. Không ai biết rằng, đằng sau cánh cửa cuốn im lìm đó, một lượng tài nguyên đủ để chống chọi với tận thế đang được luân chuyển không ngừng.

Tuy nhiên, sự tĩnh lặng đó chỉ là bề mặt. Bên dưới, những con sóng ngầm của thảm họa đang ngày một dâng cao.

Tin tức trên toàn thế giới ngày càng trở nên đáng báo động. Các bản tin không còn che giấu sự thật nữa. “Đợt hạn hán lịch sử tại châu Phi khiến hàng triệu người đối mặt với nạn đói.” “Châu Âu trải qua mùa hè nóng nhất trong vòng 500 năm, cháy rừng lan rộng.” “Mực nước các con sông lớn ở châu Á xuống mức kỷ lục, đe dọa an ninh lương thực.” Những dòng tít như những hồi chuông báo tử, vang lên dồn dập trên khắp các phương tiện truyền thông.

Ở Việt Nam, tình hình cũng không khá hơn. Tây Nguyên, vựa cà phê của cả nước, đang oằn mình chống chọi với cơn đại hạn. Nắng nóng kéo dài khiến mặt đất nứt nẻ như mai rùa, những vườn cây xanh tốt ngày nào giờ đây xơ xác, úa vàng. Chính phủ đã phải ban bố tình trạng khẩn cấp về thiên tai ở nhiều tỉnh.

Lâm Du Du theo dõi tất cả, trái tim cô ngày càng nặng trĩu. Mọi thứ đang diễn ra nhanh hơn một chút so với ký ức của cô. Có lẽ sự tái sinh của cô, giống như hiệu ứng cánh bướm, đã vô tình tạo ra những gợn sóng làm thay đổi dòng chảy thời gian. Điều này càng khiến cô thêm phần cấp bách.

Sự hẻo lánh và vẻ ngoài tiêu điều của siêu thị “An Lành” tuy là một lớp ngụy trang hoàn hảo, nhưng cũng chính nó lại thu hút những sự chú ý không mong muốn. Trong một xã hội mà những dấu hiệu bất ổn đang dần hiện rõ, sự tuyệt vọng và lòng tham cũng bắt đầu nảy mầm.

Vào một buổi trưa nắng như đổ lửa, khi cô vừa nhận xong chuyến hàng từ Vũ Đại Tráng và đang chuẩn bị đưa chúng vào không gian, ba gã đàn ông lạ mặt xuất hiện. Chúng đi trên một chiếc xe máy cũ nát, quần áo xộc xệch, cánh tay đầy những hình xăm rẻ tiền. Gã cầm đầu, với cái đầu trọc lóc và vết sẹo dài trên má, bước xuống xe, theo sau là hai tên đàn em gầy gò, mặt mày bặm trợn.

Chúng nhìn quanh siêu thị với ánh mắt dò xét, rồi dừng lại trên người Lâm Du Du, nụ cười nhếch mép đầy vẻ khinh thường. Một cô gái trẻ, xinh đẹp, một mình trông coi một cửa hàng heo hút. Trong mắt chúng, cô không khác gì một con mồi béo bở.

“Chào người đẹp,” gã đầu trọc lên tiếng, giọng lè nhè. “Kinh doanh ở đây mà không biết đến anh em tụi này là một thiếu sót lớn đấy.”

Lâm Du Du bình tĩnh nhìn chúng, trong lòng không một chút sợ hãi. Hai năm rèn luyện ở võ đường không chỉ cho cô sức mạnh, mà còn cho cô một tinh thần thép. “Các anh muốn gì?”

“Không muốn gì nhiều,” gã thứ hai tiếp lời, tay lăm lăm một đoạn ống nước. “Chỉ là anh em tụi này thấy em gái làm ăn một mình vất vả, nên đến đây để ‘bảo kê’ giúp thôi. Một tháng vài triệu tiền xăng xe, đổi lại sự an toàn cho em và cửa hàng này, quá hời phải không?”

Lâm Du Du bật cười, một tiếng cười lạnh lùng khiến ba gã đàn ông có chút sững sờ. “Bảo kê? Các anh nghĩ mình có đủ tư cách sao?”

Gã đầu trọc sầm mặt lại. “Con ranh này láo! Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?” Hắn tiến lên một bước, giơ tay định tát cô.

Nhưng hắn đã quá chậm.

Ngay khi bàn tay của hắn vừa giơ lên, Lâm Du Du đã hành động. Cô lách người né tránh một cách nhẹ nhàng, đồng thời tay phải chộp lấy cổ tay hắn, vặn ngược lại. Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên. Gã đầu trọc rú lên một tiếng đau đớn, mặt trắng bệch, cổ tay đã bị bẻ gãy một cách không thương tiếc.

Hai tên đàn em thấy đại ca bị tấn công, liền gầm lên, vung ống nước và dao lao vào. Nhưng chúng không phải là đối thủ của Lâm Du Du. Cô di chuyển nhanh nhẹn như một con báo. Một cú đá cao trúng thẳng vào mặt tên cầm ống nước, khiến hắn lảo đảo rồi ngã vật ra đất, máu mũi máu mồm tuôn xối xả. Tên còn lại cầm dao, chưa kịp định thần, đã bị cô áp sát, một đòn chỏ trời giáng vào gáy khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ.

Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, ba gã côn đồ đã nằm la liệt trên mặt đất, rên rỉ trong đau đớn. Lâm Du Du đứng giữa chúng, hơi thở có chút gấp gáp nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng. Cô cúi xuống nhặt chiếc điện thoại của gã đầu trọc, bấm số 113.

“Alo, công an phải không? Tôi muốn báo án. Có ba tên trộm đột nhập vào siêu thị An Lành của tôi… Vâng, tôi đã bắt được chúng. Các anh đến xử lý đi.”

Cô nói ngắn gọn rồi cúp máy, ném chiếc điện thoại xuống đất. Cô nhìn ba kẻ đang nằm co quắp, giọng nói không một chút cảm xúc: “Đây là bài học đầu tiên. Lần sau, sẽ không có cơ hội gọi công an đâu.”

Không ai biết rằng, toàn bộ sự việc đã được thu vào tầm mắt của một người. Vũ Đại Tráng, sau khi giao hàng xong, vì xe có chút trục trặc nên đã vòng lại để tìm dụng cụ sửa chữa. Anh ta vừa đến đầu con đường đất thì chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Anh ta chết lặng trong cabin xe tải. Cô gái trẻ trung, xinh đẹp mà anh ta vẫn nghĩ là một “tiểu thư” nào đó đang chơi trò kinh doanh, lại có thể ra tay tàn nhẫn và hiệu quả đến vậy. Những cú ra đòn dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng… hoàn toàn không phải là thứ một cô gái bình thường có thể sở hữu. Anh ta nuốt nước bọt, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô gái này, rốt cuộc là ai?

Khi xe cảnh sát hú còi từ xa tiến đến, Vũ Đại Tráng lặng lẽ lùi xe, biến mất vào một con đường nhỏ khác. Anh ta biết rằng, bí mật của cô Lâm, tốt nhất là không nên biết quá nhiều. Anh ta chỉ cần biết một điều: cô ấy tuyệt đối không phải là người có thể đắc tội.

Lâm Du Du, sau khi cảnh sát đến giải quyết xong xuôi, cũng không ở lại lâu. Cô khóa chặt cửa hàng, quay vào nhà kho. Nhìn không gian trống rỗng, cô không cảm thấy nhẹ nhõm, mà là một cảm giác nặng nề hơn. Vụ việc hôm nay là một lời cảnh tỉnh xương máu. Trật tự xã hội đang bắt đầu rạn nứt. Những kẻ như ba gã côn đồ kia sẽ ngày càng nhiều. Khi đói khát và tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm, con người sẽ trở nên đáng sợ hơn bất kỳ loài thú dữ nào.

Cô phải nhanh hơn nữa. Phải mạnh hơn nữa. Thời gian, đã không còn nhiều.




LIÊN HỆ ADMIN