Chương 10 : Lời Đồn Độc Ác
Cầm tấm danh thiếp của bếp trưởng An Thuận trong tay, Đường Song Song cảm thấy như đang cầm cả tương lai của mình. Niềm vui sướng và hy vọng trào dâng, xua tan đi những lo lắng về kỳ thi sắp tới. Có được sự công nhận của một huyền thoại trong giới ẩm thực, dù chỉ là một cơ hội thử việc, cũng đủ để tiếp thêm cho chị một nguồn sức mạnh vô tận. Mấy ngày sau đó, chị dồn hết tâm huyết vào việc ôn luyện. Căn bếp nhỏ của gia đình trở thành phòng thực hành của chị, mỗi ngày đều thơm nức mùi thức ăn.
Ngày thi đến, Song Song tự tin thể hiện tài năng của mình. Ba món ăn chị làm không chỉ đúng yêu cầu, đẹp mắt mà còn mang hương vị độc đáo, nhận được lời khen ngợi từ ban giám khảo. Chị dễ dàng vượt qua kỳ thi và nhận được chứng chỉ đầu bếp.
Ngày đầu tiên đến nhà hàng Lợi Dân thử việc, Song Song không giấu được vẻ hồi hộp. Nhà hàng Lợi Dân không hổ danh là một trong những nơi sang trọng nhất thành phố. Sàn nhà lát gạch hoa sáng bóng, bàn ghế gỗ được lau chùi cẩn thận, không khí thoang thoảng mùi thơm tinh tế của các loại gia vị. Căn bếp rộng lớn, sạch sẽ và hiện đại hơn nhiều so với căn bếp chật chội ở nhà. Các đầu bếp khác mặc đồng phục trắng tinh, ai nấy đều tất bật với công việc của mình, tạo nên một không khí chuyên nghiệp và có phần căng thẳng.
Bếp trưởng An Thuận giao cho chị công việc đầu tiên là nhặt rau và sơ chế nguyên liệu. Đó là công việc cơ bản nhất, nhưng cũng là bài kiểm tra đầu tiên về sự kiên nhẫn và cẩn thận. Song Song không hề nề hà, chị làm việc một cách tỉ mỉ, từng cọng rau, từng miếng củ quả đều được chị xử lý gọn gàng, sạch sẽ.
Tuy nhiên, môi trường mới không phải lúc nào cũng thân thiện. Một vài đầu bếp cũ tỏ ra không mấy thiện cảm với “lính mới” như chị, đặc biệt là khi biết chị được chính bếp trưởng An Thuận giới thiệu. Họ thường giao cho chị những công việc vặt vãnh, thỉnh thoảng lại buông lời châm chọc. Nhưng Song Song không để tâm, chị chỉ tập trung làm tốt công việc của mình, tin rằng chỉ cần nỗ lực, tài năng của chị sẽ được công nhận.
Trong khi đó, công việc kinh doanh của Đường Tuyết Lê vẫn tiếp tục phát đạt. Gánh hàng rong của cô đã trở thành một địa chỉ quen thuộc. Nhưng Tuyết Lê cũng bắt đầu nhận ra những hạn chế của việc bán hàng rong. Công việc phụ thuộc quá nhiều vào thời tiết, những ngày mưa gió, cô không thể bán hàng, thu nhập bị ảnh hưởng. Hơn nữa, không gian nhỏ hẹp, việc chuẩn bị và buôn bán ngoài trời cũng không đảm bảo vệ sinh tuyệt đối. Hình ảnh một gánh hàng rong cũng không thể tạo dựng được một thương hiệu lâu dài.
“Mẹ, con nghĩ chúng ta nên tìm một cửa hàng nhỏ,” Tuyết Lê nói với mẹ trong một buổi tối. “Có một cửa hàng, chúng ta sẽ không phải lo mưa nắng, có thể bán được nhiều hàng hơn, sạch sẽ hơn và trông cũng chuyên nghiệp hơn.”
Ý tưởng này khiến Hạ Kim Hoa vừa mừng vừa lo. Mừng vì con gái có chí tiến thủ, lo vì việc thuê một cửa hàng cần một số vốn không nhỏ, và rủi ro cũng lớn hơn. Nhưng nhìn vào sự thành công của gánh hàng rong và sự quyết đoán của Tuyết Lê, bà lại có thêm niềm tin.
Thành công của hai chị em nhà họ Đường như những nhát dao đâm vào lòng đố kỵ của bà cụ Đường và Đường Lệ Mỹ. Họ không thể dùng vũ lực hay gây rối trực tiếp, vì sợ hãi thân thủ của Tuyết Lê và không muốn làm mất mặt trước giám đốc Triệu. Vì vậy, họ quyết định dùng một thứ vũ khí khác, một thứ vũ khí vô hình nhưng còn đáng sợ hơn cả dao găm – đó là lời đồn.
Ở khu tập thể chật chội này, không có gì lan truyền nhanh hơn những lời thì thầm to nhỏ. Bà cụ Đường và Lệ Mỹ bắt đầu chiến dịch của mình. Họ không trực tiếp nói xấu, mà chỉ bóng gió, khơi gợi sự tò mò của những người hàng xóm nhiều chuyện.
“Con bé Tuyết Lê dạo này trông khác quá nhỉ. Đi lao động mấy năm về, chững chạc hẳn ra,” bà cụ Đường nói với bà hàng xóm đang ngồi nhặt rau. “Chỉ không biết ở dưới đó, môi trường phức tạp, nó có học được cái tốt không nữa.”
Đường Lệ Mỹ thì tiếp cận những cô gái trẻ trong xóm: “Tuyết Lê nhà em dạo này buôn bán giỏi thật đấy. Em cũng lo cho nó, con gái một mình bươn chải sớm quá, lại xinh xắn như vậy, không biết có giữ mình được không.”
Những lời nói nửa úp nửa mở, đầy ẩn ý đó như những hạt mầm độc ác, được gieo vào những mảnh đất tò mò, và chẳng mấy chốc đã nảy mầm thành những lời đồn đại khủng khiếp.
Người ta bắt đầu thì thầm với nhau.
“Nghe nói con bé Tuyết Lê lúc ở vùng kinh tế mới không phải dạng vừa đâu. Thay người yêu như thay áo đấy.”
“Thật á? Trông nó cũng hiền lành mà.”
“Biết mặt sao biết lòng được. Nghe đâu còn… phá thai mấy lần rồi. Thế nên bây giờ mới về đây, không dám ở lại dưới đó nữa.”
“Trời ơi, thật không thể tin được! Con gái con đứa mà hư hỏng đến thế à?”
Tin đồn lan đi với tốc độ chóng mặt, mỗi người kể lại thêm một chút, bớt một chút, khiến câu chuyện ngày càng trở nên ghê rợn và đáng tin hơn trong mắt họ. Ở thập niên 80, danh dự của một người con gái là thứ quý giá nhất. Một lời đồn như vậy đủ sức hủy hoại cả cuộc đời của một người.
Tuyết Lê vẫn mải mê với công việc kinh doanh và kế hoạch tìm cửa hàng, hoàn toàn không hay biết một cơn bão vu khống đang âm thầm hình thành, sẵn sàng đổ ập xuống đầu cô bất cứ lúc nào. Cô chỉ cảm thấy dạo gần đây, ánh mắt của một vài người hàng xóm nhìn cô có chút khác lạ, có sự tò mò, có sự khinh bỉ, và cả sự thương hại. Nhưng cô quá bận rộn để có thể để tâm đến những điều đó. Cô không biết rằng, kẻ thù của cô đã chọn một cách tấn công thâm độc và tàn nhẫn nhất.