Chương 9 : Lời Giao Ước

Mệnh lệnh tàn nhẫn của Dung Yên vang vọng khắp Dao Hoa cung, lạnh lẽo và không thể lay chuyển. Hai thị vệ cao lớn lập tức bước tới, không một chút do dự, kẹp lấy hai vai Tống Tuân, lôi hắn ra khỏi đại điện. Hắn không hề chống cự, cũng không hề cầu xin. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía chiếc giường nơi Dung Diên đang nằm mê man, một ánh nhìn phức tạp thoáng qua rồi biến mất, bị che lấp bởi sự tĩnh lặng chết chóc.

Ngoài sân, dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc ghế dài dùng để hành hình đã được đặt sẵn. Tống Tuân bị lột trần phần thân trên, ép úp sấp xuống ghế, hai tay bị trói chặt vào chân ghế. Làn da trắng nhợt vì bệnh tật của hắn nổi bật trong đêm tối, tấm lưng gầy nhưng thẳng tắp như một lời thách thức câm lặng.

“Đánh!”

Theo lệnh của Dung Yên, cây trượng gỗ nặng trịch giáng xuống.

“Bốp!”

Âm thanh khô khốc, nặng nề vang lên. Tấm lưng gầy gò của Tống Tuân lập tức hằn lên một vệt đỏ sậm. Hắn cắn chặt răng, cả người run lên vì đau đớn, nhưng không hề phát ra một tiếng rên rỉ.

“Bốp!” “Bốp!”

Cây trượng cứ thế giáng xuống, nhịp nhàng và tàn nhẫn. Vệt đỏ ban đầu nhanh chóng chuyển thành màu tím bầm, rồi da thịt bắt đầu nứt ra, máu tươi ứa ra, nhuộm đỏ cả cây trượng và tấm lưng của hắn. Mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí, hòa quyện với mùi hoa dạ lan hương thơm ngát trong vườn, tạo thành một sự tương phản ghê rợn.

Dung Yên đứng trên thềm ngọc, gương mặt xinh đẹp không một chút biểu cảm, lạnh lùng quan sát. Chị ấy muốn hắn phải kêu lên, phải cầu xin, phải gục ngã trước mặt chị. Nhưng hắn không làm vậy. Sự im lặng kiên cường của hắn như một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt sự kiêu ngạo của chị, khiến cơn giận dữ trong lòng càng thêm bùng cháy.

Dung Diên tỉnh lại trong một cơn mê man kéo dài. Mí mắt nàng nặng trĩu, toàn thân đau nhức như bị hàng ngàn cây kim châm chích. Cơn ngứa ngáy khó chịu vẫn còn đó, nhưng đã dịu đi rất nhiều so với lúc kịch phát. Nàng mơ hồ cảm nhận được có người đang dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho mình.

“Công chúa, người tỉnh rồi! Tạ ơn trời đất!”

Là giọng của Tụ Vân, mang theo sự vui mừng xen lẫn nức nở. Dung Diên khó khăn mở mắt, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của cung nữ thân cận, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Ta… không sao rồi,” nàng thều thào, cổ họng khô rát.

Tụ Vân vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận lót một chiếc gối mềm sau lưng, rồi đưa cho nàng một chén trà ấm. Uống xong chén trà, Dung Diên mới cảm thấy khá hơn một chút. Nàng nhìn xuống cánh tay mình, những nốt mẩn đỏ vẫn còn chi chít, trông có chút đáng sợ.

“Hoàng tỷ đâu rồi?” Nàng hỏi.

“Tam công chúa lo cho người cả đêm không ngủ, vừa rồi thái y nói người đã qua cơn nguy kịch, ngài ấy mới mệt quá thiếp đi ở gian ngoài,” Tụ Vân đáp, sau đó ánh mắt nàng ánh lên sự căm phẫn. “Cũng may công chúa không sao, nếu không tên Tống Tuân đó có mười cái mạng cũng không đủ đền! Hắn dám ra tay hãm hại công chúa, Tam công chúa đã sai người đánh hắn một trận nhừ tử rồi!”

Tai Dung Diên ù đi. Nàng sững sờ, vội vàng nắm lấy tay Tụ Vân: “Ngươi nói sao? Hoàng tỷ… đã phạt Tống Tuân rồi?”

“Vâng ạ! Đánh gần một trăm trượng đó công chúa! Tên đó bị đánh đến mức lết không nổi, được hai tên nội thị lôi về Dịch U đình như một con chó chết. Cho hắn đáng đời! Dám có ý đồ với công chúa!” Tụ Vân vẫn còn hậm hực.

Lồng ngực Dung Diên như bị một tảng đá đè nặng. Một trăm trượng! Với cơ thể vốn đã suy nhược của hắn, e rằng trận đòn này sẽ lấy đi nửa cái mạng của hắn thật. Nàng biết hoàng tỷ thương nàng, nhưng lần này chị ấy đã quá nóng giận rồi. Tống Tuân không hề có ý hãm hại nàng, chính nàng cũng không biết mình bị dị ứng tôm, làm sao hắn có thể biết được?

Tất cả là lỗi của nàng.

Là do nàng đã ăn miếng tôm đó. Là do cơ thể yếu ớt của nàng. Hắn bị trừng phạt thê thảm như vậy, đều là vì nàng. Kế hoạch “lấy ân báo oán” của nàng còn chưa bắt đầu đã thất bại thảm hại. Giờ đây, thay vì mang ơn, hắn chắc chắn sẽ càng thêm hận nàng và hoàng tỷ.

“Không được,” Dung Diên lẩm bẩm, một nỗi áy náy và sợ hãi dâng lên trong lòng. Nàng không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy. Nàng phải làm gì đó.

Nàng vén chăn, cố gắng xuống giường, nhưng cả người vẫn còn rất yếu, lảo đảo suýt ngã.

“Công chúa, người định đi đâu? Người vẫn còn bệnh mà!” Tụ Vân hoảng hốt đỡ lấy nàng.

“Ta… ta muốn ra ngoài hít thở một chút,” Dung Diên nói dối, “ngươi không cần đi theo, ta chỉ đi quanh sân thôi.”

Nàng khoác vội chiếc áo choàng, không quên lấy trong hộp thuốc một lọ kim sang dược thượng hạng mà lần trước hoàng tỷ ban cho. Nàng không dám để Tụ Vân đi cùng, vì nàng biết Tụ Vân cũng giống hoàng tỷ, đều cho rằng Tống Tuân đáng bị trừng phạt.

Rời khỏi Dao Hoa cung, Dung Diên gần như dùng hết sức lực mới có thể đi đến Dịch U đình. Đêm đã khuya, nơi đây càng thêm quạnh quẽ. Nàng tìm đến căn phòng tồi tàn của Tống Tuân, cánh cửa gỗ khép hờ. Nàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, không khí nồng nặc mùi máu tươi và mùi thuốc rẻ tiền. Tống Tuân đang nằm úp sấp trên chiếc giường cứng như đá, cả người bất động. Chiếc áo mỏng trên lưng hắn đã rách bươm, dính bết vào những vết thương đang rỉ máu. Tấm lưng vốn thẳng tắp giờ đây là một mảng máu thịt bầy nhầy, những vết lằn roi đan chéo lên nhau, có chỗ còn thấy cả xương trắng.

Cảnh tượng đó khiến Dung Diên nín thở, dạ dày cuộn lên một cảm giác buồn nôn. Nàng không dám tưởng tượng hắn đã phải chịu đựng sự đau đớn đến mức nào. Lòng áy náy trong nàng dâng lên đến đỉnh điểm.

Nàng run rẩy bước đến bên giường. Có lẽ nghe thấy tiếng động, Tống Tuân khẽ cựa mình, rồi khó khăn quay đầu lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt hắn trắng bệch như giấy, đôi môi khô nứt, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng và lạnh lẽo một cách đáng sợ. Khi thấy người đến là nàng, sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt hắn, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ châm biếm và đề phòng sâu sắc.

“Công chúa… đến để xem ta đã chết chưa sao?” Giọng hắn khàn đặc và yếu ớt, nhưng vẫn mang theo sự kiêu ngạo cố hữu.

Lòng Dung Diên như bị kim châm. Nàng không nói gì, chỉ im lặng đặt lọ thuốc lên chiếc bàn cũ kỹ bên cạnh, rồi đi lấy một chậu nước sạch và một chiếc khăn vải. Nàng quay lại bên giường, nhúng khăn vào nước rồi nhẹ nhàng lau đi những vết máu khô quanh miệng vết thương của hắn.

“Công chúa đang làm trò gì vậy?” Tống Tuân nhíu mày, muốn đẩy nàng ra, nhưng một cử động nhỏ cũng khiến toàn thân hắn đau đớn co giật.

“Đừng động,” Dung Diên vội nói, giọng nàng mềm đi, mang theo một tia khẩn khoản. “Vết thương của ngươi nếu không xử lý cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng.”

Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ tập trung vào những vết thương trên lưng. Bàn tay nàng run run, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận. Nàng biết hắn đang nghi ngờ, nhưng nàng không biết phải giải thích thế nào. Nàng không thể nói cho hắn biết sự thật về kiếp trước, cũng không thể nói rằng nàng làm vậy là để sau này cầu xin hắn tha cho hoàng tỷ. Nàng chỉ có thể im lặng hành động.

Tống Tuân không nói gì nữa, nhưng cả người hắn căng cứng như một dây đàn. Hắn cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ những ngón tay của nàng khi chúng lướt trên lưng hắn. Cảm giác này quá xa lạ. Suốt nửa năm qua, thứ hắn nhận được chỉ là roi vọt, sỉ nhục và sự lạnh lẽo. Lần đầu tiên, có người đối xử với hắn dịu dàng như vậy. Sự dịu dàng này, còn khó chịu hơn cả những trận đòn roi. Nó khiến bức tường phòng ngự kiên cố mà hắn xây dựng quanh mình xuất hiện một vết nứt.

Sau khi lau sạch vết thương, Dung Diên cẩn thận rắc bột thuốc từ lọ kim sang dược lên lưng hắn. Bột thuốc thượng hạng vừa chạm vào da thịt đã mang đến cảm giác mát lạnh, làm dịu đi cơn đau rát bỏng.

Làm xong tất cả, Dung Diên mới thở phào một hơi. Nàng nhìn tấm lưng chằng chịt vết thương của hắn, lòng vẫn không khỏi xót xa.

“Ta xin lỗi,” nàng thì thầm, giọng nói gần như không nghe thấy. “Chuyện dị ứng… không phải lỗi của ngươi. Là do ta.”

Tống Tuân im lặng một lúc lâu. Khi Dung Diên nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt đi phần nào sự sắc bén.

“Công chúa làm những việc này, không sợ Tam công chúa biết sao?”

“Ta… ta sẽ cẩn thận,” Dung Diên đáp.

Không khí lại rơi vào im lặng. Dung Diên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Nàng không dám ở lại quá lâu. Nhưng khi nàng vừa đứng dậy, Tống Tuân lại lên tiếng.

“Nếu công chúa đã áy náy như vậy,” hắn chậm rãi nói, “vậy thì hãy làm cho trót. Những vết thương này, từ nay về sau, mỗi ngày đều do công chúa đến bôi thuốc, cho đến khi chúng lành hẳn.”

Dung Diên sững sờ quay lại. Đây là một yêu cầu, hay là một lời giao ước? Hắn đang muốn trói buộc nàng, hay đang cho nàng một cơ hội?

Nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cố gắng tìm kiếm một câu trả lời. Nhưng trong đôi mắt ấy, ngoài sự lạnh lùng và một chút dò xét, nàng không thấy gì khác. Cuối cùng, nàng gật đầu.

“Được.”

Đây là con đường nàng đã chọn. Dù phía trước là vực sâu hay cạm bẫy, nàng cũng phải bước tiếp.

 




LIÊN HỆ ADMIN