Chương 6 : Lời Mời

Vụ án của “Mực Mồm Độc” đã chính thức được khép lại. Hung thủ chết vì lời nguyền phản phệ, mối nguy đối với bà Sài được gỡ bỏ. Đối với đội thực thi pháp luật thành phố H, đây là một kết quả không thể tốt hơn. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Hoài Hạ vẫn cảm thấy có một tầng sương mù dày đặc không sao tan đi được.

Mọi chuyện quá thuận lợi, quá trùng hợp. Giống như có một người chơi cờ vô hình, đã đi trước họ một bước, sắp đặt mọi thứ theo ý muốn của kẻ đó. Họ thắng, nhưng là một chiến thắng trong mơ hồ.

Và trung tâm của sự mơ hồ đó, không ai khác, chính là Vân Dật.

Người đàn ông có vẻ ngoài vô hại, mang trong mình vết thương kỳ lạ và một lời nguyền cấp thấp, lại vô tình trở thành chất xúc tác cho toàn bộ sự việc. Hoài Hạ không thể ngừng suy nghĩ về anh. Cô tự nhủ rằng mình chỉ đang phân tích vụ án, nhưng sâu trong lòng, cô biết có một lý do khác. Cô cảm thấy thương cảm cho anh. Anh đã phải chịu đựng sự bất công từ chính công việc của mình, bị dư luận nguyền rủa, và giờ lại trở thành nạn nhân của một Trớ Chú Sư.

Trước khi chính thức đóng lại hồ sơ vụ án này, cô quyết định đến thăm anh lần cuối. Coi như là để đảm bảo nạn nhân đã thực sự an toàn sau khi hung thủ đền tội. Nghĩ vậy, cô ghé vào một quán ăn nhỏ bên ngoài bệnh viện, mua một hộp cháo gan heo còn nóng hổi. Mất máu nhiều nên ăn chút đồ bổ máu, có lẽ sẽ tốt hơn.

Cô tìm đến phòng bệnh 608. Cửa phòng khép hờ, bên trong không có tiếng động. Cô lịch sự gõ nhẹ hai tiếng, không thấy ai trả lời, bèn khẽ đẩy cửa bước vào.

“Anh Vân Dật, anh…”

Lời nói của cô nghẹn lại giữa chừng.

Trong phòng, Vân Dật đang đứng quay lưng về phía cửa, dường như đang thay quần áo. Anh vừa cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân, nửa thân trên hoàn toàn để trần, tấm lưng rộng và vòng eo hẹp tạo thành một đường cong hoàn hảo. Làn da anh trắng một cách bệnh tật, nhưng từng đường nét cơ bắp lại vô cùng săn chắc, ẩn chứa một sức mạnh đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài yếu ớt của anh.

Không khí như ngưng đọng lại trong giây lát.

Hoài Hạ bừng tỉnh, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng quay người đi, tim đập thình thịch. “Xin… xin lỗi! Tôi không biết anh đang thay đồ!”

Sao cô lại có thể cứ thế xông vào phòng bệnh của người khác chứ?

“Không… không sao,” giọng Vân Dật có chút lúng túng và hốt hoảng. Anh vội vã mặc chiếc áo sơ mi vào, tay chân luống cuống cài từng chiếc cúc, tỉ mỉ đến mức cài cả chiếc cúc trên cùng.

“Xong… xong rồi,” anh nói.

Hoài Hạ lúc này mới dám từ từ quay lại. Vân Dật đã mặc xong áo sơ mi, nhưng vành tai anh vẫn còn đỏ ửng. Dưới ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, trông anh không giống một luật sư sắc bén, mà giống một cậu sinh viên ngây ngô bị bắt gặp làm chuyện xấu. Vẻ ngượng ngùng này khiến anh trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, và cũng vô hại hơn rất nhiều.

“Cô Hoài Hạ? Sao cô lại đến đây?” Đôi mắt anh nhìn cô vừa ngạc nhiên vừa ánh lên niềm vui khó giấu.

Trái tim đang đập loạn xạ của Hoài Hạ bỗng dịu lại. Cô giơ hộp cháo lên, cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Tôi có việc đi ngang qua đây, tiện thể đến xem anh thế nào. Tôi có mua cho anh chút cháo, anh ăn cho nóng”.

“Cô mua cho tôi sao?” Vân Dật reo lên như một đứa trẻ được quà. Anh vui vẻ nhận lấy hộp cháo, trịnh trọng đặt lên bàn, rồi tiện tay hất hộp cơm sang trọng mà Tần Úy Nhiên gửi đến lúc trưa xuống gầm giường. “Cảm ơn cô, tôi đang đói bụng đây. Đồ ăn bệnh viện chán ngắt”.

Anh mở hộp cháo nhựa rẻ tiền, dùng chiếc thìa nhựa xúc một muỗng ăn ngon lành, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết. “Ngon quá!”

Nhìn dáng vẻ của anh, Hoài Hạ không khỏi bật cười. Cô cảm thấy sự bất an và nghi ngờ trong lòng mình thật nực cười. Một người đàn ông có thể vì một hộp cháo mà vui vẻ như vậy, sao có thể là một kẻ tâm cơ khó lường được?

Cô ngồi xuống ghế, não bắt đầu hoạt động. Mục đích cô đến đây, ngoài việc thăm bệnh, còn là để kiểm tra lại lời nguyền trên người anh. Tên Trớ Chú Sư kia đã chết, theo lý thuyết thì mọi lời nguyền của hắn đều sẽ được giải trừ. Cô cần phải xác nhận điều đó. Nhưng làm thế nào để có thể chạm vào anh một cách tự nhiên đây?

“Cô ngồi đi, để tôi rót cho cô ly nước,” Vân Dật đột nhiên đứng dậy, định đi về phía bình nước nóng.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hoài Hạ. Cô cũng đứng dậy theo, vờ như muốn từ chối: “Không cần đâu, tôi không khát…”

Vừa nói, cô vừa bí mật vận dụng dị năng không gian.

Một quả táo đỏ mọng, tròn vo, bỗng dưng xuất hiện từ hư không, lăn nhẹ một vòng rồi nằm yên ngay dưới chân phải đang nhấc lên của Vân Dật.

Anh bước tới, bàn chân vừa đặt xuống đã giẫm phải quả táo. Cả người anh lập tức mất thăng bằng, ngã về phía trước.

“Cẩn thận!” Hoài Hạ đã chuẩn bị sẵn, cô nhanh chóng bước tới, đưa tay ra đỡ lấy anh.

Cơ thể anh đổ vào lòng cô. Nhân cơ hội này, Hoài Hạ bí mật truyền một luồng năng lượng dị năng cực nhỏ vào cơ thể anh để dò xét. Quả nhiên, luồng năng lượng lời nguyền yếu ớt mà cô cảm nhận được lần trước đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết.

Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Tên Trớ Chú Sư kia thật sự đã chết rồi. Vân Dật đã được an toàn.

“Anh không sao chứ?” Hoài Hạ vờ như vừa hoàn hồn, vội buông anh ra. Cô chỉ vào quả táo dưới đất, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Sao… sao ở đây lại có một quả táo?”

Vân Dật cũng đứng thẳng dậy, anh nhìn quả táo, rồi lại liếc nhìn giỏ trái cây vẫn còn được bọc kín bằng nilon ở trên bàn. Anh nhìn Hoài Hạ, trong mắt thoáng qua một tia ý vị sâu xa, nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh mỉm cười hiền lành: “Chắc là nó lăn từ trên bàn xuống thôi”.

Nụ cười này khiến Hoài Hạ có chút chột dạ. Rõ ràng là anh đã biết, nhưng lại không vạch trần cô. Lòng tốt của anh khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ nhen.

“À… chắc là vậy,” cô lắp bắp.

Bầu không khí trở nên có chút ngượng ngập. Mục đích đã đạt được, Hoài Hạ cảm thấy mình nên rời đi. “Thôi, tôi còn có chút việc, tôi phải đi đây. Anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé”.

“Cô đi ngay sao?” Vẻ mặt Vân Dật lộ rõ sự thất vọng.

Hoài Hạ gật đầu. “Công ty có cuộc họp gấp”.

Vân Dật nhìn cô, ánh mắt đầy chân thành và có chút khẩn khoản. “Cô Hoài Hạ, cô đã cứu mạng tôi. Tôi… tôi nhất định phải mời cô một bữa cơm tử tế để cảm ơn. Nếu không, cả đời này tôi sẽ không yên lòng được”.

Anh lấy điện thoại ra, ngập ngừng đưa về phía cô. “Cô… có thể cho tôi xin số điện thoại, hoặc là phương thức liên lạc nào đó được không? Để tôi có thể sắp xếp bữa tối cảm ơn”.

Hoài Hạ có chút do dự. Cô là người của đội thực thi pháp luật, anh là một người bình thường. Việc giữ khoảng cách là cần thiết.

Nhưng nhìn vào đôi mắt tha thiết của anh, nghĩ đến việc anh vừa vì cứu mình mà suýt chút nữa bị thương trong vụ tai nạn xe, rồi lại nghĩ đến việc mình vừa “gài bẫy” khiến anh suýt ngã, cô thực sự không nỡ từ chối. Hơn nữa, chỉ là một bữa cơm cảm ơn, cũng không có gì quá đáng.

“Được thôi,” cô gật đầu, cũng lấy điện thoại của mình ra.

Hai người trao đổi số điện thoại. Vân Dật lưu tên cô vào danh bạ, cẩn thận ghi chú “Ân Nhân Cứu Mạng Hoài Hạ”, rồi ngẩng lên mỉm cười với cô. Nụ cười ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, xua tan đi vẻ bệnh tật trên gương mặt, khiến tim Hoài Hạ bất giác lỡ một nhịp.

Cô vội vàng chào anh rồi rời đi, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ đang nhen nhóm mà cô không thể gọi tên. Vụ án đã kết thúc, nạn nhân đã an toàn, nhưng dường như, một câu chuyện khác chỉ vừa mới bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN