Chương 6 : Lời Nói Dối Vỡ Tan
“Đại tiểu thư, để cô phải chịu ấm ức rồi.”
Từ thẩm khóc đỏ cả mắt. Sự nhẫn nhịn của bà chỉ vì sự trung thành với nhà họ Yến, và vì không nỡ rời xa tôi.
“Khi đến Bắc Mặc, con sẽ rời khỏi em ấy cùng với Tần Lãng. Từ thẩm, bà có dự định gì chưa?”
Tôi đã sớm nghĩ kỹ, sẽ dùng những năm tháng còn lại để bầu bạn với Tần Lãng.
Nhưng sắc mặt Từ thẩm lại trở nên khó coi.
“Đại tiểu thư, hôm qua tôi gặp một người chạy nạn từ Bắc Mặc về. Hắn nói bên đó cũng sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, người ăn thịt người. Chúng ta đến đó, sống sót đã là một vấn đề khó khăn rồi!”
Tôi nhìn Tần Lãng đang ngóng chờ phía xa, trong lòng lo lắng cho Từ thẩm.
Từ thẩm phải chăm sóc một cô em gái kiêu căng ngang ngược, nếu tôi đi, bà ấy sẽ sống thế nào?
Chúng tôi cố ý tránh xa những nơi đông đúc, đốt lửa trại. Lần đầu tiên, chúng tôi được ăn một bữa thịnh soạn như vậy.
Yến Thanh Thanh mặc lên người bộ y phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp.
Nàng ta duyên dáng, e ấp.
Nàng lấy ra rất nhiều đồ ăn, nhìn Tần Lãng ăn ngấu nghiến, rồi thẹn thùng hỏi cặn kẽ gia cảnh của hắn.
Tôi càng lúc càng bồn chồn lo lắng, không biết Yến Thanh Thanh đang giở trò gì?
Không thể nào nàng lại đại từ đại bi vô cớ như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng ta đều rất giỏi toan tính.
Dùng nhan sắc để quyến rũ, chẳng lẽ…
“Tần Lãng này, chị gái ta hiếm lắm mới yêu một người đàn ông. Ngươi không biết đâu, hồi ở kinh đô, bên cạnh nàng ta ngày nào cũng có đàn ông. Cuối cùng, ngay cả tú bà lầu xanh cũng chê nàng ta dơ bẩn. Xem ra hai người là chân ái rồi, ngươi không chê bai gì nàng, đúng không?”
Quả nhiên Yến Thanh Thanh không có ý tốt.
Làm sao nàng ta có thể trơ mắt nhìn tôi tìm được tình yêu đích thực?
Nàng ta luôn muốn giẫm đạp lên tôi, không cho tôi ngẩng đầu lên, không cho phép tôi có dù chỉ một chút niềm vui.
Tần Lãng miệng đầy thức ăn, vô cùng kinh ngạc nhìn tôi.
Hắn chỉ cười ngây ngô.
“Sẽ không đâu, Thanh Linh của ta có lòng dạ thuần lương, trong trắng như tờ giấy, tuyệt đối không làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy.”
Hắn nhìn tôi đầy mong đợi.
Từ thẩm muốn giúp tôi đánh trống lảng, nhưng lại chạm phải ánh mắt độc ác của Yến Thanh Thanh.
“Từ thẩm, bà hãy nói cho vị ca ca ngây ngô này nghe xem, đại tiểu thư nhà họ Yến của chúng ta có trong sạch hay không?”
Từ thẩm ấp úng, không thốt nên lời.
“Hơn nữa, nàng ta đã tốn công tốn sức đi tìm một người đàn ông có thể chuyển vận. Nếu ta đoán không sai, có phải nàng ta đã hỏi tuổi của ngươi rồi không? Nàng ta chỉ xem ngươi như một công cụ thôi, bởi vì Thần Sư đã nói, nàng ta sống không quá mười tám tuổi. Cho nên, tình yêu mà ngươi nghĩ đến, căn bản chẳng đáng một xu.”
Yến Thanh Thanh còn độc ác hơn những gì tôi tưởng tượng, nàng ta nhìn thấu tôi. Chuyện tôi đi tìm Thần Sư, chuyện tôi tìm đàn ông để chuyển vận, nàng ta lại biết tất cả.
Nàng ta chưa bao giờ lơ là đề phòng tôi.
“Yến Thanh Thanh, ngươi…”
Tần Lãng nhả hết thức ăn trong miệng, ánh mắt thất thần.
Hắn quay người bỏ đi.
“Thanh Linh, ta không phải tuổi Rắn, không giúp được nàng…”
Tôi khóc nấc, Yến Thanh Thanh sờ vào ấn ký vận mệnh trên cổ tay, chằm chằm nhìn bóng lưng Tần Lãng.
“Không thể nào, em gái, vừa nãy ấn ký vận mệnh của chị đã rục rịch, cứ ngỡ đàn ông của em là Thái tử đang gặp nạn. Nhưng hắn ta sa sút như vậy, làm sao có thể là chân long thiên tử chứ? Mất công ta phí phạm bao nhiêu đồ ăn ngon.”
Yến Thanh Thanh cởi bỏ bộ y phục lộng lẫy, nhìn chằm chằm vào đống lửa trại, ánh mắt tàn nhẫn.
“Chị ơi, may mà hắn ta không phải Thái tử. Nếu là Thái tử, em chắc chắn sẽ cướp lấy. Em sẽ tìm mọi cách để chị biến mất, cướp đi thân phận của chị. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta vẫn là chị em tốt nha.”
Cả người tôi lạnh toát.