Chương 14 : Lời tỏ tình
Sau hội thao, mối quan hệ giữa Tạ Nhu và Hàn Định Dương đã trở thành một bí mật mà ai cũng biết. Anh đường đường chính chính đảm nhận vai trò “gia sư”, mỗi ngày đều dành thời gian kèm cặp cô học. Những buổi tối trong thư viện, hay những cuối tuần trong phòng học yên tĩnh, bóng dáng hai người họ ngồi cạnh nhau đã trở thành một khung cảnh quen thuộc.
Đêm đó, ông nội lại có việc ra ngoài, Tạ Nhu nhớ đến “hôn lễ” đã hẹn với “H” trong game. Cô có chút thấp thỏm, nhưng vẫn đăng nhập. Vừa vào sảnh chờ, cô đã chết lặng.
Không phải là một buổi lễ đơn giản như cô tưởng tượng. “H” đã biến cả sảnh chờ thành một nhà thờ kiểu Gothic tráng lệ. Hàng chục người chơi khác, mà anh ta giới thiệu là “bạn bè”, đang đứng ở hai bên hàng ghế, vỗ tay chào đón cô. Ngay khi cô vừa xuất hiện, hệ thống đã tự động khoác lên người cô một bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy.
“H” trong bộ lễ phục tuxedo đen, đứng ở phía cuối con đường trải hoa, mỉm cười nhìn cô.
“Trời đất…” Tạ Nhu lẩm bẩm, mặt nóng bừng. Cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Một vị mục sư ảo xuất hiện, bắt đầu buổi lễ một cách trang trọng.
“Thưa ngài H, ngài có đồng ý lấy cô A Thiện làm vợ, yêu thương, bảo vệ và chăm sóc cô ấy, trọn đời không xa rời không?”
“Tôi đồng ý.” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, chắc nịch.
“Thưa cô A Thiện, cô có đồng ý gả cho ngài H, yêu thương, đi theo và ủng hộ ngài ấy, trọn đời không xa rời không?”
Cảm giác thiêng liêng đến mức phi thực tế này khiến Tạ Nhu vô cùng bối rối. Cô khựng lại, ghé sát vào nhân vật của “H”, thì thầm: “Kết hôn rồi… có ly hôn được không?”
“Đương nhiên,” anh ta đáp. “Sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô muốn, chúng ta có thể làm thủ tục hủy bỏ.”
Nghe vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì… tôi đồng ý.”
Vị mục sư mỉm cười: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Nhân vật của “H” bước tới, nâng cằm nhân vật của cô lên, rồi từ từ đặt lên một nụ hôn. Màn hình game hiển thị một đoạn hoạt cảnh vô cùng chi tiết và lãng mạn. Trái tim Tạ Nhu đập loạn xạ. Nụ hôn kéo dài rất lâu, rất lâu, khiến cô ngượng chín cả mặt.
“Sao… sao lâu vậy?” cô thì thầm.
“Hôn đủ thời gian có thể tăng độ tương thích,” anh ta giải thích một cách rất khoa học. “Sau này tốt nhất mỗi ngày chúng ta nên hôn một lần, mỗi lần hơn năm phút, để tăng chỉ số ăn ý.”
Cái quái gì vậy?
Sau khi buổi lễ kết thúc, anh ta nói lời tạm biệt: “Ngủ ngon, phu nhân.”
“Ngủ ngon,” cô ngập ngừng đáp lại, “lão công?”
Hình như cô nghe thấy tiếng anh ta cười khẽ.
Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ. Mối quan hệ của Tạ Nhu và Hàn Định Dương cũng đã bước sang một giai đoạn mới. Họ không còn mập mờ, trêu chọc nhau như trước. Anh bá đạo tuyên bố cô là bạn gái anh, cô cũng vui vẻ chấp nhận. Cả trường đều ngầm thừa nhận họ là một đôi, một cặp đôi trai tài gái sắc, dù “sắc” của cô gái có phần hơi “đẹp trai”.
Một buổi chiều tuyết rơi, Hàn Định Dương đứng đợi cô ở dưới gốc cây ngô đồng quen thuộc. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi bên cô, tuyết rơi trắng xóa trên vai áo hai người. Không khí yên tĩnh đến lạ thường.
“Em có còn nhớ một lời hẹn ước từ rất nhiều năm về trước không?” Anh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Tạ Nhu ngẩng lên nhìn anh, không hiểu.
Anh không nhìn cô, chỉ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, giọng nói trầm xuống, mang theo một nỗi buồn xa xăm. “Ngày 18 tháng 1, năm chúng ta học lớp 8. Anh đã đợi em ở rạp chiếu phim từ chiều cho đến khi người ta đóng cửa.”
18 tháng 1…
Ký ức mơ hồ ùa về, Tạ Nhu sững sờ. Cô cố gắng lục lọi trong trí nhớ. Ngày hôm đó… ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
“Anh đã chuẩn bị cả quà,” anh nói tiếp, “định tối hôm đó sẽ tỏ tình với em. Nhưng em đã không đến.”
Anh đã giữ nỗi tức giận và tổn thương đó suốt bao nhiêu năm, luôn cho rằng cô chỉ tùy tiện cho anh leo cây. Anh không hề biết rằng…
“Ngày hôm đó…” Tạ Nhu lắp bắp, cổ họng nghẹn lại. “Ngày hôm đó… là ngày bố em mất.”
Hàn Định Dương khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Nước mắt Tạ Nhu bắt đầu rơi xuống, nóng hổi, lăn dài trên gò má lạnh cóng. “Sáng hôm đó, em nhận được điện thoại báo tin bố em gặp tai nạn khi đang làm nhiệm vụ. Mẹ em đã ngất đi, cả thế giới của em như sụp đổ. Em… em đã quên hết mọi thứ, quên cả cuộc hẹn với anh. A Định, em xin lỗi, em thật sự…”
Cô không nói được nữa, chỉ biết nấc lên từng hồi.
Tất cả sự tức giận, oán giận mà Hàn Định Dương đã kìm nén suốt bao năm qua bỗng chốc tan biến như khói sương. Thay vào đó là một sự hối hận và xót xa vô hạn. Anh đã tức giận vì một sự hiểu lầm tàn nhẫn đến thế.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Cái ôm của anh mạnh mẽ và ấm áp, như muốn xoa dịu tất cả những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng.
“Anh xin lỗi,” anh thì thầm vào mái tóc cô, giọng nói khàn đi. “Anh không biết. Anh xin lỗi vì đã giận em lâu như vậy.”
Tạ Nhu vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cuối cùng cũng có thể khóc một cách thỏa thích. Bức tường băng giá ngăn cách hai người họ, được xây nên từ sự hiểu lầm và tổn thương của nhiều năm về trước, vào giây phút này, đã hoàn toàn tan chảy.
Họ đứng ôm nhau rất lâu dưới trời tuyết rơi. Bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng đáp xuống vai áo, phủ lên mái tóc, như muốn gột rửa đi tất cả những nỗi buồn của quá khứ. Lời hẹn ước bị lãng quên năm đó, cuối cùng cũng đã có được lời giải đáp. Mối tình đầu ngây ngô và trong sáng, trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng đã tìm về đúng với quỹ đạo của nó.