Chương 19 : Lời từ biệt
Mối quan hệ giữa Tạ Nhu và A Xuân rơi vào một tình trạng đóng băng chưa từng có. Vài lần chạm mặt nhau ở trường hay tại các sự kiện, A Xuân đều cúi đầu lướt qua cô như một người xa lạ. Sự im lặng giữa họ còn đáng sợ hơn cả những cuộc cãi vã nảy lửa.
Hôm đó, Tạ Nhu có một buổi chụp hình ở phim trường nơi A Xuân đang quay bộ phim “Khuynh Thành”. Sau khi hoàn thành công việc, cô do dự một lúc rồi quyết định đi tìm A Xuân. Có lẽ, cô vẫn hy vọng có thể nói chuyện rõ ràng một lần cuối.
Cô tìm thấy A Xuân đang đứng một mình ở một góc hành lang vắng vẻ. A Xuân mặc một bộ sườn xám lộng lẫy, nhưng gương mặt lại phảng phất nét mệt mỏi và u buồn.
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Tạ Nhu lên tiếng trước.
A Xuân quay lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên, rồi lại trở nên lạnh lùng. “Giữa chúng ta còn gì để nói sao?”
“Tớ nghe nói… dạo này cậu không được khỏe.”
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn sống tốt.”
Thái độ xa cách của A Xuân như một nhát dao cứa vào lòng Tạ Nhu. “A Xuân, đừng như vậy. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là bạn bè mà.”
“Bạn bè?” A Xuân cười nhạt, một nụ cười đầy cay đắng. “Tạ Nhu, cậu có thực sự coi tôi là bạn không? Hay cậu chỉ đến đây để xem tôi thảm hại đến mức nào?”
“Sao cậu lại nói vậy?”
“Tôi nói sai sao?” A Xuân đột nhiên cao giọng, cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay như vỡ tung. “Cậu có tất cả! Sự nghiệp, danh tiếng, và cả Hàn Định Dương! Cậu có một người đàn ông sẵn sàng vì cậu làm tất cả mọi thứ, còn tôi thì sao? Tôi có gì? Tôi phải tự mình giành giật, phải đánh đổi, cậu có hiểu không?”
“Đánh đổi bằng cách làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác sao?” Tạ Nhu không thể kìm nén được nữa. “Đó là con đường cậu chọn, không liên quan đến tôi!”
“Không liên quan đến cậu?” A Xuân bước tới, túm lấy cổ áo Tạ Nhu, đôi mắt đỏ hoe, ngập nước. “Tạ Nhu, cậu là đồ ích kỷ! Cậu chỉ biết đến hạnh phúc của riêng mình! Cậu có bao giờ thực sự quan tâm đến cảm nhận của tôi không?”
“Tôi có ngày hôm nay, đều là do cậu hại!”
Câu nói đó như một tiếng sét đánh thẳng vào Tạ Nhu. Cô sững sờ, lắp bắp: “Tôi… tôi hại cậu? Tôi đã làm gì?”
“Cậu đã làm gì ư?” A Xuân bật khóc, những giọt nước mắt uất hận lăn dài trên gương mặt trang điểm kỹ lưỡng. “Cậu cướp đi tất cả của tôi! Cậu cướp đi người mà tôi yêu nhất!”
“Người cậu yêu?”
“Phải! Cậu có muốn biết người mà tôi quan tâm nhất, người mà tôi luôn yêu… là ai không?” A Xuân hét lên, giọng nói lạc đi trong tiếng nấc. “Là cậu, Tạ Nhu! Là cậu!”
Thời gian như ngừng lại. Tạ Nhu đứng chết trân, đầu óc trống rỗng. Tất cả những mảnh ghép rời rạc trong quá khứ bỗng chốc hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh đến đáng sợ. Thái độ kỳ lạ của A Xuân, sự ghen tị không che giấu, sự chiếm hữu… tất cả đều có lời giải đáp.
Nhưng lời giải đáp này, lại quá sức chịu đựng của cô.
Cô nhìn A Xuân, người bạn thân nhất của mình, đang khóc trong tuyệt vọng. Cô thấy sợ hãi, thấy thương hại, và cả một sự xa cách lạnh lùng. Cô không thể chấp nhận được sự thật này.
Tạ Nhu gỡ tay A Xuân ra khỏi cổ áo mình, lùi lại một bước. Cô nhìn thẳng vào mắt A Xuân, giọng nói bình thản đến tàn nhẫn.
“Cậu yêu ai, không liên quan đến tôi.”
Nói xong, cô quay người bước đi, không một lần ngoảnh lại. Phía sau, A Xuân ngã khuỵu xuống đất, tiếng khóc ai oán, tuyệt vọng của cô bị màn mưa đang bắt đầu rơi xuống ngoài kia nuốt chửng.
Tình bạn của họ, đã thực sự kết thúc.
Hai tháng sau.
Tạ Nhu đang ngồi trên sofa gọt táo, ti vi đang chiếu bản tin giải trí buổi tối. Hàn Định Dương đang ở trong bếp nấu bữa tối, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp căn nhà. Một khung cảnh gia đình vô cùng ấm áp và bình yên.
Bỗng nhiên, giọng nói của người dẫn chương trình trên ti vi khiến Tạ Nhu khựng lại.
“…Nữ diễn viên nổi tiếng Hồ Nhĩ Nam vừa được phát hiện đã uống thuốc ngủ tự tử tại nhà riêng. Rất may cô đã được phát hiện kịp thời và đưa đi cấp cứu. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng tinh thần vô cùng bất ổn…”
Con dao gọt táo trên tay Tạ Nhu rơi xuống đất, tạo thành một tiếng “loảng xoảng” chói tai. Quả táo lăn tròn trên sàn nhà. Gương mặt cô trắng bệch, không còn một giọt máu.
Hàn Định Dương nghe thấy tiếng động, vội chạy ra khỏi bếp. Anh nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô, rồi lại nhìn lên màn hình ti vi. Anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh bước tới, tắt phụt chiếc ti vi đi, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Tạ Nhu không khóc, cô chỉ ngồi im, toàn thân run rẩy. Lời nói cuối cùng của cô với A Xuân, lạnh lùng và tàn nhẫn, cứ vang vọng mãi trong đầu cô. “Cậu yêu ai, không liên quan đến tôi.”
Chính câu nói đó, có phải chính câu nói đó đã đẩy A Xuân đến bước đường cùng này không?
Nỗi ân hận và tội lỗi như một con quái vật khổng lồ, nuốt chửng lấy cô. Hàn Định Dương chỉ im lặng ôm cô thật chặt, để cô tựa vào vai anh, như thể anh đang muốn gánh thay cô tất cả những nỗi đau này.