Chương 7 : Lớp học đối kháng

Sau lần “chạm trán” không mấy vui vẻ bên sân bóng rổ, Tạ Nhu bắt đầu thực hiện triệt để chiến lược né tránh. Lời đe dọa “gặp lần nào đánh lần đó” của Hàn Định Dương tuy có phần trẻ con, nhưng không hiểu sao lại có sức nặng ngàn cân trong lòng cô. Cô sợ anh. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng sợ ai, nhưng lại chỉ sợ mỗi mình anh.

Thế là, cô biến mình thành một “trạch nữ” chính hiệu. Cánh cửa phòng gần như không mấy khi mở, cô chỉ ru rú ở trong phòng, không thì ra sân sau chơi với Hắc Bối, hoặc nằm ườn trên giường đếm nấm mọc. Cô không muốn chọc vào tổ kiến lửa mang tên Hàn Định Dương. Anh thấy cô là tỏ thái độ khó chịu, vậy thì cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa là được.

Ở trong nhà suốt một tuần, cuối cùng ông nội cũng không chịu nổi nữa. Ông gõ cửa phòng, nghiêm nghị nói rằng không thể để tuổi trẻ trôi qua một cách lãng phí như vậy được. Trước đó, Tạ Nhu đã nói thẳng với ông rằng cô không thích múa ballet. Về vấn đề này, ông nội tỏ ra là một bậc trưởng bối có văn hóa và vô cùng sáng suốt. Ông không ép buộc, chỉ yêu cầu cô phải chọn một lớp học khác để rèn luyện thân thể.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tạ Nhu đã quyết định đăng ký một lớp học đối kháng.

Buổi học đầu tiên, Tạ Nhu thay một bộ đồ tập bó sát màu đen, xuất hiện trong phòng tập. Ngay lập tức, cả căn phòng im bặt. Mọi ánh mắt của các chàng trai đồng loạt đổ dồn về phía cô, kinh ngạc và tò mò. Lớp học đối kháng này, Tạ Nhu là cô gái duy nhất.

“Em gái, có phải em đi nhầm lớp rồi không?”

“Lớp ballet ở bên cạnh cơ, đây là lớp đối kháng của con trai.”

Tạ Nhu phớt lờ những lời trêu chọc. Cô chỉ tập trung làm theo hướng dẫn của huấn luyện viên. Đến phần thực hành đối luyện, các học viên phải tìm bạn cặp để luyện tập. Các chàng trai nhanh chóng chia thành từng cặp, chỉ còn lại một mình Tạ Nhu đứng trơ trọi.

Huấn luyện viên chỉ vào cô, hỏi lớn: “Có bạn nào muốn tập cùng với bạn Tạ không?”

Các chàng trai nhìn nhau, không ai muốn trở thành người đầu tiên.

“Bạn ấy là con gái, lỡ không cẩn thận làm bạn ấy bị thương, khóc lóc lên thì phiền phức lắm.” Một cậu trai cười nói.

“Đúng vậy, đánh với con gái, dù thắng cũng chẳng vẻ vang gì.”

“Hay là cậu qua lớp ballet bên cạnh đi, đối kháng là dành cho con trai mà.”

Nghe những lời bàn tán, Tạ Nhu vẫn không tỏ ra bận tâm. Cô một mình đi đến bao cát, tự đấm đá một hồi rồi bình thản nói: “Không sao, dù sao thì các người cũng không phải là đối thủ của tôi.”

Câu nói vừa dứt, cả phòng tập như vỡ tung!

Toàn là những thiếu niên trẻ tuổi, lòng tự trọng cao ngút trời. Nghe một cô gái nói những lời khiêu khích như vậy, ai nấy đều xắn tay áo, hăm hở muốn “dạy cho cô một bài học”. Thế nhưng, những cậu ấm bột mềm yếu này sao có thể là đối thủ của Tạ Nhu. Trước đây ở thị trấn, những trận ẩu đả của cô đều là “đánh thật”. Vô số lần bị ăn đòn, và cũng vô số lần cho người khác ăn đòn, kinh nghiệm của cô đều là từ thực chiến mà ra. Chỉ vài ba chiêu, cô đã dễ dàng hạ gục mấy cậu trai lên khiêu chiến.

“Sao cô ta lợi hại vậy!”

“Là do các cậu quá yếu thôi, đến một đứa con gái cũng không đánh lại.”

“Hay là cậu lên thử xem.”

“Thôi, tớ sợ làm cô ấy bị thương.”

Huấn luyện viên bất lực nhìn Tạ Nhu, thầm nghĩ cô gái này quả không phải dạng vừa. Ông lại quay sang đám con trai, hỏi: “Còn ai muốn lên giao lưu với bạn Tạ nữa không?”

Lần này, tất cả đều im lặng lùi về sau.

“Toàn một lũ nhát gan.” Huấn luyện viên lắc đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng tập mở ra. Hàn Định Dương vai đeo túi chéo bước vào. Anh mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, tay ôm quả bóng rổ, vài lọn tóc trước trán còn hơi ẩm ướt. Rõ ràng là anh vừa mới chơi bóng xong.

“A Định đến rồi!”

Vừa thấy Hàn Định Dương, các chàng trai như nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi.

“A Định, cậu đến đúng lúc lắm!”

“Cô gái này quá kiêu ngạo, cậu mau dạy cho cô ta một bài học đi!”

Hàn Định Dương vặn chai nước khoáng, uống vài ngụm lớn, rồi liếc mắt về phía Tạ Nhu. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Nhu bất giác rùng mình, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Anh đặt chai nước xuống, từ từ khởi động cổ tay, các khớp xương kêu lên răng rắc.

Anh bước về phía Tạ Nhu.

Đám đông reo hò cổ vũ. Tạ Nhu nhớ lại lời đe dọa “gặp lần nào đánh lần đó” của anh, cô bất giác lùi lại, không dám đối mặt trực diện.

“Anh… muốn làm gì?”

“Muốn đánh em.”

Hàn Định Dương vừa nói dứt lời đã ra tay. Anh có nền tảng võ thuật, những chiêu thức đánh đấm đường phố của Tạ Nhu sao có thể là đối thủ của anh. Chỉ trong vài chiêu, cô đã rơi vào thế hạ phong, bị anh dễ dàng quật ngã xuống tấm đệm. Anh không dùng hết sức, chỉ vừa đủ để cô không thể thoát ra nhưng cũng không bị thương.

Hàn Định Dương đè lên người cô, bàn tay thô ráp kẹp chặt lấy cằm cô, khiến môi cô bị ép lại trông đến là tội.

“Tạ Định Nhu,” giọng anh trầm xuống đầy đáng sợ, “trí nhớ của em có vẻ kém nhỉ. Tôi đã nói gì, em quên rồi sao? Đã bảo em đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa cơ mà.”

Bị anh kẹp cằm đến khó chịu, Tạ Nhu tức giận nói: “Buông tôi ra!”

“Không buông.”

Tạ Nhu tức quá, co đầu gối lên, nhắm thẳng vào “chỗ hiểm” của Hàn Định Dương mà thúc mạnh.

Anh đau điếng, tay bất giác nới lỏng. Tạ Nhu chớp lấy thời cơ, lật người định vùng dậy, nhưng ngay lập tức, Hàn Định Dương đã đuổi theo, một tay bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại vòng ra sau lưng, khóa chặt cô lại.

“Làm tốt lắm!” Đám con trai xung quanh vỗ tay tán thưởng.

Tạ Nhu cố giãy giụa nhưng không thể thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của anh. Cơ thể anh áp sát vào lưng cô, hơi nóng hừng hực như muốn thiêu đốt. Hơi thở gấp gáp của anh phả vào gáy cô, ngưa ngứa.

“Hàn Định Dương, buông ra.”

“Em còn dám đá tôi!” Mặt anh lạnh như băng.

“Đá anh thì sao nào!” Tạ Nhu quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh.

“Đá hỏng rồi, sau này người chịu thiệt là chính em đấy.”

Tạ Nhu hiểu ý anh, mặt cô đỏ bừng lên, tức giận hét lớn: “Hàn Định Dương!”

“Em vẫn còn nhớ tên tôi là Hàn Định Dương à?” giọng anh đầy mỉa mai. “Hôm nay không nói cho rõ, ông đây sẽ xử lý em.” Anh ghé sát vào tai cô, gằn giọng: “Chúng ta có quá nhiều món nợ cần phải tính toán cho rõ ràng. Bắt đầu từ chuyện đầu tiên, tại sao em lại lừa tôi.”

“Tôi lừa anh khi nào?”

“Em còn không lừa tôi? Ban đầu em nói em là con trai, con trai sao lại có…”

Hàn Định Dương cúi đầu xuống, và rồi anh khựng lại. Anh lúc này mới nhận ra, cánh tay to khỏe của mình đang đè chặt lên hai quả đồi mềm mại trước ngực cô.

Toàn bộ máu trong người anh như dồn hết lên não. Gương mặt anh đỏ bừng lên, anh vội vàng buông Tạ Nhu ra, lảo đảo lùi lại hai bước. Cả cánh tay tê dại.

Tạ Nhu vừa xấu hổ vừa tức giận. Thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, cô vơ lấy túi xách của mình, không nói một lời, lao ra khỏi phòng tập.

Hôm nay đúng là ra đường quên xem lịch!

Hàn Định Dương đứng ngây ra vài giây, rồi cũng vội vàng đuổi theo.




LIÊN HỆ ADMIN