Chương 8 : Mâu Thuẫn Trong Bóng Tối

Buổi sáng trên đảo không hề ấm áp. Mặt trời le lói sau tầng mây xám, ánh sáng yếu ớt chiếu vào hang đá như một ngọn đèn sắp tắt. Không ai ngủ được. Cả đêm, tiếng gầm gừ của Thú Săn Đêm vẫn còn vang vọng trong đầu, ám ảnh từng nhịp thở.

Tôi xoa nhẹ vết thương ở cánh tay, cảm nhận mùi tanh vẫn chưa tan hết. Trịnh Vân Nhi ngồi bên, đôi mắt thâm quầng, nhưng vẫn chăm chú nhìn ra cửa hang. Cô thì thào:

Anh nghĩ… nó có quay lại nữa không?

Tôi thở dài:

Chắc chắn là có. Loài săn mồi sẽ không bỏ cuộc khi đã đánh dấu con mồi.

Lời tôi khiến cô rùng mình, nhưng cũng là sự thật.


A Khiêm bước ra, ánh mắt sắc lạnh:

Phải rời khỏi đây ngay. Ở lại hang đá này chỉ là tự sát. Nó sẽ nhớ vị trí này và quay lại sớm thôi.

Ngay lập tức, Khang Vĩ gằn giọng phản đối:

Điên à? Trong rừng đầy rẫy thú dữ, ít ra ở đây còn có hang che chắn. Đi ra ngoài khác nào dâng mạng?

A Khiêm không nhịn, tiến lên một bước, giọng như sấm:

Ngươi không hiểu gì cả. Đây là lãnh địa của nó. Nếu còn cố thủ ở đây, khi nó trở lại, cả bọn sẽ chết sạch.

Khang Vĩ siết gậy, ánh mắt lóe lên sự thách thức:

Mày tưởng mày là ai? Một thằng thổ dân lạc loài mà đòi lãnh đạo chúng tao sao?

Bầu không khí trong hang lại căng lên, như chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung.


Tôi đứng dậy, chắn giữa hai người, giọng gằn xuống:

Đủ rồi. Cãi nhau chẳng giúp chúng ta sống sót. Giờ ai có cách thì nói, đừng chỉ biết khoe miệng.

Khang Vĩ trừng mắt nhìn tôi:

Mày lúc nào cũng làm anh hùng. Nhưng thử hỏi, nếu không có tao và mấy anh em tao, mày giữ nổi cái mạng này đến giờ à?

Tôi không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ nỗi bất mãn đang bùng cháy trong hắn – một ngọn lửa chờ bùng nổ.

Khả Tinh vội chen vào, giọng run rẩy:

Đừng cãi nữa. Lúc này chúng ta cần ở bên nhau…

Ánh mắt cô dừng lại ở tôi, chan chứa lo âu. Nhưng ngay khi tôi bắt gặp, cô lập tức cúi xuống, tránh ánh nhìn.


Chúng tôi quyết định rời hang khi mặt trời lên cao.

Hành trình trong rừng u ám hơn bao giờ hết. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tán cây rậm rạp, những vệt bóng tối như quái vật ẩn nấp chờ vồ lấy.

Tiếng côn trùng rít lên chói tai, lẫn trong đó là tiếng gầm rời rạc từ xa, khiến ai nấy đều lạnh gáy.

Vân Nhi đi sát tôi, đôi bàn tay siết chặt cây gậy. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn tôi, như tìm sự an tâm.

Ở phía trước, Khang Vĩ cố tình đi cạnh Khả Tinh, thỉnh thoảng nói gì đó nhỏ vào tai cô. Tôi thoáng thấy Khả Tinh lắc đầu, nhưng hắn vẫn không buông tha.

Máu nóng trong tôi sôi lên, nhưng tôi kiềm chế. Đây không phải lúc để ghen tuông hay tranh giành.


Giữa trưa, chúng tôi dừng chân bên một gốc cây cổ thụ khổng lồ.

A Khiêm quan sát xung quanh, rồi nghiêm giọng:

Đây mới chỉ là rìa ngoài. Sâu hơn nữa, các người sẽ thấy những thứ còn kinh khủng hơn bầy chó hoang gấp nhiều lần. Nhưng cũng chỉ trong đó mới có nguồn thức ăn và nước đủ để sống.

Một người trong nhóm bật khóc:

Tôi không chịu nổi nữa! Ở đâu cũng là chết, tôi muốn quay lại biển!

Ngay lập tức, Khang Vĩ hét lên:

Ai muốn đi theo tao thì quay lại. Biển có cá, có gió, còn hơn ở đây làm mồi cho quái vật!

Lời hắn khiến cả nhóm xôn xao. Một số ánh mắt dao động, một vài người bắt đầu ngả theo hắn.


Tôi bước lên, giọng lạnh tanh:

Ở lại biển chỉ là chờ chết. Đêm qua ai cũng thấy rồi. Chó hoang, Thú Săn Đêm… chúng sẽ không tha. Ở đây ít ra còn cơ hội.

Một cô gái trẻ gào lên:

Nhưng tôi sợ! Tôi không muốn chết!

Không khí hỗn loạn.

Tôi nhìn khắp lượt, rồi hét lớn:

Ai muốn quay lại thì đi đi! Nhưng đừng mong khi gặp nguy hiểm, chúng tôi quay lại cứu. Ở đây, ai cũng phải tự quyết định số phận mình.

Lời tôi khiến nhóm im lặng hẳn. Những người đang do dự cũng không dám bước đi nữa.

Khang Vĩ nghiến răng, ánh mắt hằn học nhìn tôi, nhưng hắn không thể thuyết phục thêm ai.


Buổi chiều, khi chúng tôi tiếp tục đi, bất ngờ một âm thanh lạ vang lên từ trên cao.

Tôi ngẩng đầu, sững sờ.

Những chiếc lồng treo lơ lửng trên cành cây, bên trong chứa đầy xương người.

Một vài cái lồng còn đung đưa, như thể mới bị chạm vào không lâu.

Mọi người hét lên kinh hoàng.

Vân Nhi ôm chặt lấy tôi, thì thào run rẩy:

Trời ơi… ai lại làm chuyện này?

A Khiêm siết chặt cây giáo, đôi mắt tối sầm:

Không phải thú dữ. Đây là dấu vết của… bộ tộc khác.

Tôi sững người:

Bộ tộc khác? Không phải anh nói chỉ còn mình anh sống sót sao?

Anh ta gằn giọng:

Ta tưởng thế… nhưng xem ra, vẫn còn kẻ khác tồn tại. Và bọn chúng… không hề thân thiện.


Trời dần ngả hoàng hôn. Những chiếc lồng xương treo lơ lửng như lời cảnh báo rợn người.

Tôi nắm chặt gậy, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Trên đảo này, ngoài thú dữ khát máu, chúng tôi còn phải đối mặt với con người – những kẻ có thể còn nguy hiểm hơn quái thú.




LIÊN HỆ ADMIN