Chương 9 : Lửa Gần Kề
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu rừng. Những chiếc lồng xương người đung đưa trong gió, phát ra tiếng kẽo kẹt lạnh lẽo. Ai nấy đều tái mét, không ai dám thở mạnh.
Trịnh Vân Nhi siết chặt tay tôi, giọng run rẩy:
“Anh Tiểu Phàm… người làm ra mấy cái này… chắc chắn không phải tộc của A Khiêm, đúng không?”
Tôi liếc sang A Khiêm, nhưng anh ta chỉ lặng im, đôi mắt tối sầm. Sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả câu trả lời.
Khang Vĩ nhìn đám xương trắng, cười gằn:
“Hừ, người sống còn ăn thịt lẫn nhau, huống hồ gì đám thổ dân hoang dã. Chúng ta lọt vào tay chúng thì chỉ có thành bộ xương treo lủng lẳng thôi.”
Tôi gằn giọng:
“Đừng gieo rắc sợ hãi nữa. Nếu muốn sống, thì im miệng mà đi theo.”
Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau tóe lửa. Nhưng lúc này không phải lúc để đánh nhau.
Chúng tôi tìm thấy một khe núi hẹp gần đó, tạm thời dựng lều trú. Ngọn lửa nhỏ được đốt lên, ánh sáng hắt vào gương mặt ai cũng hốc hác, phờ phạc.
Đêm buông xuống. Không ai dám ngủ. Cái chết như lẩn khuất quanh đây, chỉ cần một sơ sẩy là ập đến.
Vân Nhi ngồi sát bên tôi. Gương mặt cô hằn rõ sự mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng lạ thường.
“Anh Tiểu Phàm…” – cô gọi khẽ.
“Gì vậy?” – tôi quay sang.
Cô im lặng vài giây, rồi thì thầm:
“Nếu… ngày mai em không còn sống… thì… ít nhất em cũng không hối hận vì đã gặp anh ở đây.”
Tim tôi khựng lại. Trong thoáng chốc, mọi mệt nhọc, mọi toan tính dường như tan biến. Tôi nhìn vào mắt cô – trong veo, run rẩy nhưng đầy chân thành.
Không kìm được, tôi đưa tay chạm vào má Vân Nhi. Làn da cô mềm và nóng hổi, như đang thiêu đốt tôi.
Cô giật mình, nhưng không tránh đi. Trái lại, cô từ từ nhắm mắt.
Tôi cúi xuống, đôi môi chạm vào môi cô.
Một nụ hôn run rẩy… rồi nhanh chóng hóa thành nồng cháy.
Cơ thể cô khẽ run, đôi bàn tay bấu chặt vào áo tôi. Trong hơi thở gấp gáp, tôi cảm nhận rõ sự khát khao sống sót và nỗi sợ mất nhau hòa làm một.
“Tiểu Phàm…” – cô thì thào trong hơi thở đứt quãng.
Tôi ôm cô chặt hơn, như thể chỉ cần buông ra, cô sẽ biến mất mãi mãi.
Bên ngoài, gió rít qua kẽ đá. Ngọn lửa bập bùng, hắt bóng hai thân người quấn lấy nhau.
Áo cô tuột nhẹ khỏi vai, làn da trắng ngần lộ ra trong ánh lửa. Tôi dừng lại, tim đập loạn, lý trí gào thét phải kiềm chế.
Nhưng ánh mắt Vân Nhi mở ra, chan chứa sự khẩn cầu:
“Đêm nay… xin đừng bỏ mặc em. Em sợ… sợ đến khi nhắm mắt cũng chưa từng được thật sự gần anh.”
Lời cô như lưỡi dao xuyên thẳng tim tôi.
Tôi khẽ gật, kéo cô vào vòng tay. Nụ hôn lại tiếp tục, mạnh mẽ hơn, như trút hết nỗi lo sợ, khát khao và tuyệt vọng.
Chúng tôi không đi xa hơn. Nhưng những cái ôm, cái hôn cháy bỏng, những cái vuốt ve run rẩy đã khiến cả hai chìm vào một cơn say ngọt ngào.
Trong vòng tay nhau, chúng tôi tạm quên đi thú dữ ngoài kia, tạm quên đi cái chết rình rập.
Chỉ còn lại hơi thở, làn da và trái tim đập thình thịch.
Khi Vân Nhi thiếp đi trong vòng tay tôi, tôi ngẩng lên nhìn ngọn lửa.
Trong lòng dấy lên một quyết tâm:
“Dù là thú dữ hay bộ tộc man rợ, tôi cũng phải sống. Sống để bảo vệ cô ấy.”
Ở góc xa hơn, tôi thoáng thấy Khả Tinh. Cô lặng lẽ nhìn chúng tôi từ trong bóng tối, ánh mắt chan chứa nỗi đau lẫn ghen tuông.
Trong giây lát, tôi chợt hiểu: trên hòn đảo này, không chỉ thú dữ mới khiến người ta điên loạn – mà cả tình yêu, lẫn ghen hận, cũng có thể giết chết chúng tôi bất cứ lúc nào.