Chương 10 : Lửa Ghen Vô Cớ

Không khí trong miếu hoang trở nên nặng nề, ngột ngạt đến khó thở. Sự lạnh lùng đột ngột của Thẩm Mục Chi như một bức tường băng vô hình, ngăn cách Âu Dương Giao Giao, khiến nàng cảm thấy bối rối và có chút hụt hẫng. Nụ cười trên môi nàng tắt dần, thay vào đó là vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?” Nàng cố gắng gặng hỏi một lần nữa, giọng nói mềm đi vài phần. Nàng không hiểu mình đã làm gì sai. Chẳng phải họ vừa đạt được một thỏa thuận hợp tác rất tốt sao? Chẳng phải đây là một tin vui sao?

Thẩm Mục Chi vẫn ngồi im trong góc tối, bóng đen che khuất gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo. Hắn không nhìn nàng, chỉ đáp một câu cộc lốc: “Không có.

Sự kiên nhẫn của Giao Giao cuối cùng cũng cạn kiệt. Nàng cảm thấy có chút tổn thương. Nàng đã quen với sự im lặng của hắn, nhưng sự im lặng này khác hẳn. Nó mang theo gai góc, mang theo sự xa cách khiến nàng khó chịu.

“Được thôi.” Nàng đứng dậy, đặt hộp cơm xuống. “Ngươi không muốn nói thì thôi vậy. Cơm ta để đây, ngươi nhớ ăn. Ta về trước.”

Nói rồi, nàng quay người bước đi, không một lần ngoảnh lại. Nàng không biết rằng, sau lưng nàng, ánh mắt của Thẩm Mục Chi vẫn luôn dõi theo, phức tạp và đầy mâu thuẫn. Hắn muốn gọi nàng lại, muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói gì. Ghen tuông? Hắn, một kẻ thân thế bí ẩn, sống trong bóng tối, có tư cách gì để ghen?

Những ngày sau đó, Giao Giao tập trung hoàn toàn vào công việc kinh doanh của mình. Nàng cần mẫn bào chế Tử Vân Cao, đảm bảo chất lượng của từng hộp. Đúng như Ninh Viễn Tri đã dự đoán, Vạn Bảo Lâu với uy tín và khả năng quảng bá của mình đã nhanh chóng biến Tử Vân Cao thành một sản phẩm được săn đón bậc nhất trong giới quý phu nhân của trấn.

Những chiếc hộp sứ trắng đơn giản được thay bằng hộp gấm tinh xảo, bên trên thêu hoa văn tử đằng trang nhã. Cái tên “Tử Vân Cao” cũng được lan truyền như một bí quyết làm đẹp thần kỳ. Các phu nhân, tiểu thư sau khi sử dụng đều tấm tắc khen ngợi, không chỉ vì hiệu quả làm mềm da, mờ sẹo mà còn vì mùi hương thảo dược thanh tao, sang trọng của nó.

Chỉ trong vòng nửa tháng, Giao Giao đã nhận được khoản lợi nhuận đầu tiên. Cầm trên tay túi bạc nặng trĩu, thành quả do chính mình làm ra, một cảm giác tự hào và tự tin chưa từng có dâng lên trong lòng nàng. Đây là tiền của nàng, không phải của hồi môn của Tạ gia, cũng không phải là tiền bán linh chi may mắn mà có. Đây là sự khởi đầu cho sự nghiệp của riêng nàng.

Công việc kinh doanh phát triển tốt đẹp, Giao Giao và Ninh Viễn Tri cũng có thêm vài lần gặp gỡ để bàn bạc về việc tăng sản lượng và phát triển thêm sản phẩm mới. Các cuộc gặp gỡ đều diễn ra ở phòng trà riêng của Vạn Bảo Lâu, không gian trang nhã, cuộc trò chuyện cũng vô cùng chuyên nghiệp và hợp ý. Ninh Viễn Tri là một đối tác kinh doanh lý tưởng, thông minh, lịch thiệp và rất tôn trọng nàng.

Nhưng những cuộc gặp gỡ này, không thoát khỏi con mắt của Thẩm Mục Chi.

Hôm đó, hắn có việc phải ra trấn. Khi đi ngang qua Vạn Bảo Lâu, hắn lại một lần nữa nhìn thấy Giao Giao và Ninh Viễn Tri đang ngồi đối diện nhau qua một khung cửa sổ, trông vô cùng thân thiết. Giao Giao đang mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ mà hắn hiếm khi được thấy.

Cơn ghen tuông vô cớ lại trỗi dậy, lần này còn mạnh mẽ hơn trước. Hắn không thể chịu đựng được nữa.

Hắn không vào Vạn Bảo Lâu, cũng không làm gì ồn ào. Hắn chỉ lặng lẽ đi đến một tiệm rèn ở gần đó. Lát sau, hắn bước ra, tay cầm một thanh sắt nung đỏ rực. Hắn đi đến con hẻm vắng phía sau Vạn Bảo Lâu, nơi Ninh Viễn Tri thường để xe ngựa của mình.

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng dùng thanh sắt nóng chảy đó, khắc một chữ “Tử” (chết) lên cánh cửa xe ngựa bằng gỗ lim quý giá. Nét chữ mạnh mẽ, tàn nhẫn, mang theo sát khí lạnh lẽo. Sau đó, hắn ném thanh sắt xuống đất, rồi lặng lẽ rời đi như một bóng ma.

Khi Ninh Viễn Tri kết thúc cuộc nói chuyện, vui vẻ ra về, anh ta chết lặng khi nhìn thấy chữ “Tử” đáng sợ trên xe ngựa của mình. Phu xe và gia nhân đều sợ hãi đến tái mặt. Ninh Viễn Tri là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ra đây là một lời cảnh cáo. Nhưng anh ta không thể hiểu nổi, mình đã đắc tội với ai.

Tin tức về việc xe ngựa của Ninh công tử bị phá hoại nhanh chóng lan ra. Giao Giao cũng nghe được. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ninh Viễn Tri làm ăn lớn, có thể đã đắc tội với đối thủ cạnh tranh nào đó.

Nhưng tối hôm đó, khi nàng mang cơm đến miếu hoang, nàng nhận thấy thái độ của Thẩm Mục Chi có chút khác lạ. Hắn không còn lạnh lùng, xa cách như mấy hôm trước, mà thay vào đó là một sự quan sát kỹ lưỡng, dò xét.

“Nghe nói… công việc làm ăn của ngươi rất tốt.” Hắn đột nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy.” Giao Giao vui vẻ đáp, “Tử Vân Cao bán rất chạy.”

“Vị Ninh công tử đó… có vẻ rất tài giỏi.” Hắn nói, giọng điệu có vẻ bâng quơ.

“Đúng, anh ta là một đối tác rất tốt.”

Thẩm Mục Chi im lặng. Một lúc sau, hắn lại nói: “Nghe nói xe ngựa của hắn bị người ta phá hoại.”

“Ta cũng nghe vậy.” Giao Giao thở dài, “Thật không biết là ai làm.”

Thẩm Mục Chi nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can nàng. “Có thể là một lời cảnh cáo.”

Câu nói này, cộng với thái độ kỳ lạ của hắn, và cả sự việc xảy ra ngay sau khi nàng và Ninh Viễn Tri gặp mặt, một tia nghi hoặc bỗng loé lên trong đầu Giao Giao.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Thẩm Mục Chi, có phải là ngươi làm không?

Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn lại nàng. Sự im lặng đó, chính là một lời thừa nhận.

Giao Giao cảm thấy khó tin. “Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?”

Hắn vẫn im lặng.

Nàng bỗng nhớ lại sự lạnh lùng của hắn mấy hôm trước, sự khó chịu khi nàng kể về Ninh Viễn Tri. Một ý nghĩ táo bạo nhưng lại vô cùng hợp lý chợt nảy ra trong đầu nàng.

Hắn… không phải là đang ghen đấy chứ?

Ý nghĩ này khiến tim nàng đập lỡ một nhịp. Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó, nàng dường như thấy được một sự chiếm hữu, một sự quan tâm vượt ra ngoài ranh giới của một mối quan hệ đối tác đơn thuần.

Nàng, một người đã trải qua hai kiếp, đã từng yêu, từng hận, sao lại không nhận ra ánh mắt đó?

Sự lạnh lùng của hắn không phải là ghét bỏ, mà là ghen tuông. Sự ra tay của hắn không phải là vô cớ, mà là để dằn mặt “tình địch”.

Nhận ra điều này, Giao Giao không biết nên vui hay nên lo. Nàng chỉ biết rằng, mối quan hệ giữa nàng và người đàn ông băng giá, bí ẩn này, đã trở nên phức tạp hơn nàng tưởng rất nhiều.




LIÊN HỆ ADMIN