Chương 18 : Lửa Tế Và Máu Phản Loạn

Bầu trời xám xịt, gió gào thét như điềm báo. Quảng trường chật kín người, ngọn giàn lửa hiến tế cao ngất bập bùng cháy, khói mù mịt quấn lấy nhau. Tiếng trống vang dội, từng nhịp như giáng thẳng vào ngực khiến ai nấy đều nghẹt thở.

Hoắc Minh Nguyệt đứng trên bục đá, giáo bạc sáng loáng trong tay. Giọng hắn vang rền:
Hôm nay, máu sẽ rửa sạch phản loạn. Lửa sẽ chứng minh ai xứng đáng tồn tại!

Đám đông gào rú, một nửa hô vang tên hắn, một nửa im lặng nhìn về phía Trương Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm và nhóm đồng đội bị trói giữa quảng trường. Dây thừng siết chặt cổ tay khiến máu rịn ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh băng. Hắn hiểu, đây chính là khoảnh khắc sinh tử.

Trịnh Vân Nhi run rẩy, mặt tái nhợt. Nước mắt lã chã rơi khi nghe Hoắc Minh Nguyệt gằn giọng:
Trong số các ngươi, phải có một kẻ hiến tế!

Ngọn giáo sáng loáng chỉ thẳng vào Vân Nhi. Cả quảng trường xôn xao.

Không! Đừng mà!” – Vân Nhi hét lên, hoảng loạn – “Anh Tiểu Phàm! Cứu em!”

Cô gào khóc, bấu chặt lấy hắn như thể chỉ cần buông tay, cô sẽ rơi vào địa ngục.

Giữa lúc ấy, Lâm Khả Tinh bước lên, chắn ngang trước mặt Vân Nhi, giọng run run nhưng kiên quyết:
Nếu phải chọn, thì để tôi! Đừng động đến Vân Nhi!

Cả quảng trường sững lại. Hai cô gái đối diện nhau, ánh mắt tóe lửa.

Vân Nhi khóc nấc, gào lên:
“Chị điên rồi sao? Tại sao chị cứ phải chen vào? Anh Tiểu Phàm là của em! Anh ấy đã hứa sẽ bảo vệ em, không phải chị!”

Khả Tinh cắn môi, nước mắt rơi nhưng giọng vẫn kiên định:
“Không! Anh ấy không chỉ hứa với em. Anh ấy cũng đã cứu tôi, đã ôm tôi, đã hôn tôi. Tôi không thể bỏ mặc anh ấy, cũng không thể để em một mình đi vào lửa!”

Tiểu Phàm chết lặng. Hai bàn tay nhỏ bé bấu chặt hai bên cánh tay hắn, một bên là Vân Nhi tuyệt vọng, một bên là Khả Tinh dũng cảm. Trái tim hắn như bị xé làm đôi, nghẹn lại không thốt nên lời.

Hoắc Minh Nguyệt bật cười lạnh, giơ cao giáo:
“Hay lắm! Vậy thì cả hai ả đàn bà này cùng bước vào lửa đi!”

Tiếng trống gầm rền, đám thổ dân nhảy múa, gào rú điên loạn.

Tiểu Phàm gầm vang, đôi mắt đỏ ngầu:
Đừng động đến họ! Người hiến tế… là tao!

Quảng trường im phăng phắc, rồi nổ tung trong tiếng hò hét. Một nửa gào đòi máu, một nửa hô vang “Người của trời!”.

Khang Vĩ đứng phía sau, cười nhạt:
“Đấy, mày tự nộp mạng rồi. Nhưng chết cũng chẳng cứu được ai. Tự vạch đường chết cho mình thôi, Tiểu Phàm.”

Hắn cố ý hét lớn:
“Nghe rõ chưa! Chính hắn đã nhận rồi! Hắn là kẻ hiến tế!”

Đám đông lại xao động. Bất ngờ, một thanh niên thổ dân trẻ chen ra, giơ cao giáo, hét lớn:
Không! Hắn là người của trời! Chúng tôi sẽ theo hắn!

Tiếng hô lan dần, hàng chục người lao ra, chĩa giáo về phía lính gác. Phe phản kháng chính thức nổ tung.

Hoắc Minh Nguyệt gầm thét:
“Phản loạn! Giết hết chúng cho ta!”

Lính gác đồng loạt lao vào. Thép va chạm vào thép, máu văng tung tóe. Quảng trường chìm trong hỗn chiến.

Tiểu Phàm vùng vẫy, cắn chặt răng, xé đứt dây trói. Hắn chộp lấy cây gậy, kéo Vân Nhi và Khả Tinh sát vào mình, gầm vang giữa máu lửa:
Chạy theo anh! Hôm nay, máu sẽ đổi lấy tự do!

Trong biển lửa và máu, hắn dẫn họ lao thẳng vào vòng chiến, ánh mắt rực cháy như ngọn lửa không thể dập tắt.




LIÊN HỆ ADMIN