Chương 6 : Lửa Thử Vàng
Chiếc xe việt dã lăn bánh, rời khỏi căn tứ hợp viện yên bình, bỏ lại sau lưng mười lăm ngày an ổn ngắn ngủi. Không khí trong xe có chút trầm mặc. Dung Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy lưu luyến. Sĩ Thụy Kỳ thì im lặng ôm chặt cây gậy gỗ của mình. Chỉ có Mộ Thất là hoàn toàn tập trung, đôi mắt sắc bén như chim ưng quan sát mọi động tĩnh trên con đường hoang vắng.
Khi chiếc xe rẽ ra quốc lộ, cảnh tượng đổ nát và chết chóc bắt đầu hiện ra. Những chiếc ô tô đâm vào nhau nằm ngổn ngang, cửa kính vỡ tan, trên mặt đường loang lổ những vết máu đã khô quắt màu nâu sẫm. Không khí đặc quánh mùi tanh tưởi và mục rữa.
Chẳng bao lâu sau, chúng xuất hiện.
Ban đầu chỉ là một vài bóng người loạng choạng ở phía xa. Nhưng khi ngửi thấy mùi của sự sống, chúng bắt đầu tập hợp lại, từng bước, từng bước tiến về phía chiếc xe. Chúng không còn là những con zombie chậm chạp, cứng nhắc của ngày đầu tận thế. Sau hơn hai tuần, chúng đã trở nên linh hoạt và hung hãn hơn rất nhiều.
Một, hai, rồi mười con. Chúng vây quanh chiếc xe, những khuôn mặt thối rữa, trắng bệch áp sát vào cửa kính, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào ba người bên trong. Bàn tay khô quắt với những móng tay đen nhọn cào lên cửa kính, tạo ra những âm thanh “két két” chói tai, rợn người.
“A!” Sĩ Thụy Kỳ sợ hãi hét lên.
Dung Nguyệt cũng tái mặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt trực diện với những con quái vật này, bà vẫn không khỏi run rẩy. Tay bà nắm chặt vô lăng, chân đạp phanh theo phản xạ. Bà nhìn chúng, những hình hài đã từng là con người, và không nỡ nhấn ga.
“Mẹ, họ không còn là người nữa, họ là quái vật rồi.” Giọng Mộ Thất lạnh băng, kéo Dung Nguyệt ra khỏi sự do dự1. “Nếu mẹ không đâm qua, chúng ta sẽ chết ở đây, trở thành một phần của chúng.”2.
Rầm!
Một con zombie dùng hết sức húc đầu vào cửa kính bên phía Dung Nguyệt. Cửa kính rạn nứt như mạng nhện. Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng bị ý chí sinh tồn đè bẹp. Trong đầu bà hiện lên cảnh tượng Thất Thất bị zombie xé xác ở kiếp trước. Không! Bà không thể để con gái mình chết một lần nữa!
Bà nghiến răng, ánh mắt trở nên điên cuồng. Bà không còn là bác sĩ Dung ôn hòa nữa, mà là một người mẹ đang bảo vệ con mình. Bà nhả phanh, nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe gầm lên như một con mãnh thú, lao thẳng vào bầy zombie.
Những tiếng “bịch, bịch” vang lên khi chiếc xe nghiền nát những thân thể thối rữa. Máu đen và dịch não bắn tung tóe lên kính chắn gió. Dung Nguyệt cắn chặt môi, hai mắt mở to, không dám chớp, lái xe xuyên qua vòng vây.
Chiếc xe thoát ra, nhưng vẫn còn hai con zombie ngoan cố bám chặt trên mui xe và phía sau. Chúng điên cuồng đập phá, một con đã làm nứt kính chắn gió. Con còn lại ở phía sau xe, nơi Sĩ Thụy Kỳ đang ngồi, liên tục dùng móng tay cào cấu cửa kính.
“Dừng xe!” Mộ Thất hét lên.
Chiếc xe phanh gấp từ tốc độ gần một trăm cây số một giờ. Lực quán tính khiến hai con zombie trên xe văng về phía trước.
“Xuống xe!” Mộ Thất ra lệnh. Cô mở cửa, một con zombie vừa loạng choạng đứng dậy đã bị cô tung một cước đá văng. Cô nhanh tay dùng dây an toàn trói chặt nó lại. “Mẹ, đập đầu nó!” Cô đẩy con zombie bị trói về phía Dung Nguyệt, đưa cho bà một chiếc búa tạ3.
Dung Nguyệt run rẩy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của con gái, bà hít một hơi thật sâu, vung chiếc búa lên cao rồi dùng hết sức giáng xuống.
Phập!
Máu đen hôi thối bắn lên đầy mặt bà. Nhưng lần này, bà không còn sợ hãi nữa. Bà đã vượt qua được rào cản lớn nhất trong lòng mình4.
“Con còn lại, giao cho cháu.” Mộ Thất không cho Sĩ Thụy Kỳ thời gian để sợ hãi. Cô bé bị Mộ Thất đẩy ra khỏi xe, đối mặt với con zombie đang lồm cồm bò dậy. “Nếu nó không chết, thì cháu sẽ chết.”5.
Sĩ Thụy Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cô bé nhớ lại lời dạy của Mộ Thất. Cô bé né được cú vồ của con zombie, nhưng lại vấp ngã. Con zombie lao tới, móng vuốt sắc nhọn sắp chạm vào mặt cô bé.
“A!” Sĩ Thụy Kỳ hét lên trong tuyệt vọng, theo bản năng giơ tay lên che mặt.
Xoẹt!
Móng vuốt của con zombie cào rách toạc tay áo của cô bé. Nhưng kỳ lạ thay, cô bé không cảm thấy đau. Một luồng sáng màu vàng kim nhàn nhạt lóe lên từ cánh tay cô bé ngay tại vị trí bị cào, tạo thành một lớp màng mỏng cứng như kim loại, chặn đứng móng vuốt của con zombie6.
Đúng lúc đó, một lưỡi gió sắc bén bay tới, chém bay đầu con zombie.
“Lên xe!” Mộ Thất kéo Sĩ Thụy Kỳ và Dung Nguyệt vào xe, nhanh chóng rời đi.
Trong xe, Dung Nguyệt vội vàng kiểm tra cánh tay của Sĩ Thụy Kỳ. “Trời ơi, không sao chứ con?”. Bà xắn tay áo cô bé lên. Làn da trắng nõn không có một vết xước, chỉ có tay áo là bị cào rách7.
“Cháu… cháu không sao.” Sĩ Thụy Kỳ vẫn còn run, ngơ ngác nhìn cánh tay mình.
“Là dị năng.” Mộ Thất giải thích. “Trong khoảnh khắc sinh tử, dị năng của cháu đã thức tỉnh. Đó là dị năng hệ kim loại, có thể hóa cứng một phần cơ thể để phòng ngự.”8.
Dung Nguyệt và Sĩ Thụy Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm. Trong cái rủi có cái may, Sĩ Thụy Kỳ không những không bị lây nhiễm mà còn trở thành một dị năng giả.
Họ tiếp tục lên đường. Sau trận chiến vừa rồi, cả ba người đều đã có sự thay đổi. Dung Nguyệt đã trở nên cứng rắn hơn, Sĩ Thụy Kỳ cũng đã can đảm hơn.
“Dừng lại đã.” Mộ Thất cho xe táp vào lề. “Chúng ta cần thứ này.”
Cô ra khỏi xe, dùng dao phay cạy mở đầu của một con zombie vừa bị giết. Bên trong, giữa đống não trắng lợn cợn, có một vật thể nhỏ trong suốt như pha lê đang lấp lánh.
“Đây là tinh hạch,” Mộ Thất giải thích. “Nó là nguồn năng lượng của zombie. Dị năng giả có thể hấp thụ nó để trở nên mạnh hơn.”9.
Cô đưa viên tinh hạch cho Sĩ Thụy Kỳ xem. “Là cháu tìm thấy nó khi giết con zombie cuối cùng, nhưng lần này để chị dùng trước, coi như làm mẫu. Chị nợ cháu một viên.”10.
Mộ Thất nắm chặt viên tinh hạch trong tay, tập trung tinh thần. Một luồng năng lượng tinh khiết từ viên tinh hạch chảy vào cơ thể cô, dị năng hệ phong cạn kiệt nhanh chóng được bổ sung và dường như còn mạnh hơn một chút. Viên tinh hạch sau khi bị hấp thụ hết năng lượng liền vỡ tan thành tro bụi.
Sĩ Thụy Kỳ và Dung Nguyệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Thế giới mới này thật quá nhiều điều kỳ diệu và đáng sợ. Họ đã sống sót qua thử thách đầu tiên, trở nên mạnh mẽ hơn, và còn phát hiện ra bí mật để thăng cấp sức mạnh. Nhưng hành trình của họ chỉ mới bắt đầu, và phía trước, không chỉ có zombie đang chờ đợi họ.