Chương 8 : Luật Lệ Của Rừng Rậm
Khi những bánh xe của chiếc Land Cruiser rời khỏi mặt cầu Thanh Mã và lăn trên con đường cao tốc nối liền với đất liền, Từ Nghiên cảm giác như thể cô vừa đi qua một cánh cổng vô hình, bỏ lại thế giới cũ ở phía sau. Con đường phía trước chìm trong bóng tối và tuyết trắng, một sự vô định lạnh lẽo.
Hành trình ra khỏi tỉnh Quảng Đông là một cuộc vật lộn. Con đường cao tốc, biểu tượng của sự kết nối và tốc độ, giờ đây đã biến thành một nghĩa địa xe hơi khổng lồ. Hàng dài xe cộ bị bỏ lại, phủ đầy tuyết, nằm im lìm như những con quái vật kim loại đã chết. Dòng người tị nạn, những gia đình kéo theo vali, bế theo con nhỏ, lầm lũi đi bộ trên làn đường khẩn cấp, khuôn mặt họ hằn lên sự mệt mỏi, sợ hãi và tuyệt vọng. [Hình ảnh của dòng người tị nạn đi bộ trên đường cao tốc đầy tuyết]
Chính phủ đã cố gắng can thiệp. Vài chiếc xe dọn tuyết của quân đội ì ạch hoạt động, nhưng chúng giống như những con kiến nhỏ đang cố dọn dẹp một sa mạc. Những trạm kiểm soát tạm thời được dựng lên, nhưng binh lính và cảnh sát ở đó cũng tỏ ra bối rối và quá tải. Họ chỉ có thể phát những khẩu phần lương khô ít ỏi và khuyên mọi người giữ bình tĩnh, những lời nói sáo rỗng trước một thảm họa vượt quá sức tưởng tượng.
Từ Nghiên lái xe một cách cẩn trọng nhưng quyết đoán. Chiếc Land Cruiser được gia cố chứng tỏ giá trị của nó. Nó dễ dàng vượt qua những đoạn đường trơn trượt, húc văng những chướng ngại vật nhỏ, và cày tuyết tiến về phía trước. Cô tránh những đám đông lớn, thường xuyên chuyển sang những con đường tỉnh lộ vắng vẻ hơn. Cô lái xe không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại khi thực sự cần thiết để ăn chút lương khô, uống nước, và chợp mắt vài giờ ngay trên ghế lái, với khẩu súng Glock 19 luôn nằm trong tầm tay.
Hai ngày sau, khi đã đi sâu vào nội địa, cô nhận ra một vấn đề cấp bách: nhiên liệu. Mặc dù chiếc xe có hai bình xăng phụ, cô đã tiêu tốn gần một nửa trữ lượng. Trong thế giới mới này, nhiên liệu là máu, là sinh mạng. Cô cần phải bổ sung trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Dựa vào bản đồ ngoại tuyến trên máy tính bảng, cô tìm thấy một trạm dịch vụ nằm trên một tuyến quốc lộ cũ, khá hẻo lánh. Khi cô lái xe đến nơi, trạm dịch vụ trông có vẻ hoang tàn. Tuyết phủ dày trên mái hiên, vài cây xăng bị tuyết đóng thành cột. Không một bóng người.
Nhưng Từ Nghiên không hề mất cảnh giác. Cô đỗ xe ở một khoảng cách an toàn, dùng ống nhòm quan sát. Không có dấu chân mới, không có ánh đèn, không có khói. Nhưng trực giác mách bảo cô có điều gì đó không ổn. Cô bước xuống xe, khẩu Glock đã lên đạn và giắt ở sau lưng, trong tầm tay với. Tay cô cầm một cây xà beng, vừa để phòng thân, vừa để cạy mở những thứ cần thiết.
Cô thận trọng tiến vào cửa hàng tiện lợi của trạm dịch vụ. Cửa kính vỡ nát, kệ hàng trống trơn. Nhưng trên sàn nhà, cô thấy những vỏ mì gói còn mới và những mẩu thuốc lá chưa bị tuyết phủ lấp. Có người ở đây, và họ mới ở đây không lâu.
“Này cô em! Tìm gì đấy?”
Một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía sau khu nhà sửa chữa. Bốn người đàn ông bước ra. Họ gầy gò, quần áo bẩn thỉu, nhưng ánh mắt thì sáng rực lên một cách bệnh hoạn khi nhìn thấy cô và chiếc Land Cruiser của cô. Tay họ cầm những vũ khí tự chế: gậy bóng chày quấn dây thép gai, ống tuýp nước, và một con dao phay.
Từ Nghiên đứng im, cây xà beng trong tay cô siết chặt hơn một chút. Cô đã lường trước tình huống này.
“Tôi cần xăng,” cô nói, giọng nói lạnh lùng, không một chút sợ hãi. “Các người có không? Tôi có thể trao đổi.”
Gã cầm đầu, một kẻ có vết sẹo dài trên má, cười khẩy một tiếng. “Trao đổi? Bọn tao có xăng. Nhưng bọn tao không cần thứ mày có thể trao đổi. Bọn tao cần chiếc xe của mày, đồ ăn của mày… và cả mày nữa.”
Ba kẻ còn lại cười rộ lên, tiếng cười của chúng vang lên ghê rợn trong không gian tĩnh lặng. Chúng bắt đầu tản ra, tạo thành một vòng vây lỏng lẻo.
Đây là khoảnh khắc quyết định. Từ Nghiên biết rằng bất kỳ sự do dự hay yếu đuối nào cũng sẽ là án tử. Thế giới cũ, với những quy tắc về sự thương hại và đàm phán, đã chết. Đây là luật lệ của rừng rậm.
“Đây là lời cảnh báo cuối cùng,” cô nói, giọng nói vẫn đều đều. “Tránh đường cho tôi.”
Gã cầm đầu coi đó là một trò đùa. “Cảnh báo? Mày lấy gì để cảnh báo bọn tao? Bằng cái xà beng đó à?” Hắn gầm lên. “Lên đi anh em! Bắt lấy nó!”
Gã cầm gậy bóng chày lao lên đầu tiên. Hắn vung gậy, nhắm vào đầu cô.
Thời gian như chậm lại. Từ Nghiên không lùi bước. Cô xoay người, né cú vung gậy trong gang tấc. Cùng lúc đó, tay phải của cô đã rút khẩu Glock ra khỏi sau lưng.
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ vang lên, xé toang sự im lặng của vùng hoang dã phủ tuyết. Nó sắc gọn, lạnh lùng và đầy chết chóc.
Viên đạn 9mm găm thẳng vào giữa trán gã cầm gậy. Hắn khựng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, rồi ngã vật xuống tuyết, máu đỏ tươi bắt đầu loang ra trên nền trắng.
Ba kẻ còn lại đứng sững người, nụ cười trên mặt chúng đông cứng lại. Chúng không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Cô gái nhỏ bé, tưởng chừng vô hại, lại có súng và vừa ra tay giết người không một chút do dự.
Sự im lặng chỉ kéo dài một giây.
“Nó có súng! Giết nó!” Gã cầm đầu hét lên, sự tham lam đã bị thay thế bởi nỗi sợ hãi và tức giận. Hắn và hai kẻ còn lại cùng lúc lao về phía cô.
Từ Nghiên không cho chúng cơ hội.
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Hai phát súng nữa vang lên. Gã cầm ống tuýp nước ngã xuống với một lỗ đạn trên ngực. Gã cầm dao phay ôm lấy cái chân bị bắn gãy, hét lên đau đớn.
Chỉ còn lại gã cầm đầu. Hắn hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy về phía khu nhà.
ĐOÀNG!
Một phát đạn găm vào bả vai khiến hắn ngã dúi dụi.
Từ Nghiên chậm rãi bước tới, khẩu súng trong tay vẫn còn bốc khói. Mùi thuốc súng trộn lẫn với không khí lạnh buốt. Cô nhìn gã cầm đầu đang rên rỉ trên mặt đất, ánh mắt không một chút cảm xúc.
“Xăng ở đâu?” cô hỏi lại.
Gã run rẩy chỉ tay về phía một kho chứa nhỏ phía sau trạm dịch vụ. “Trong đó… có vài thùng… làm ơn tha cho tôi…”
Từ Nghiên không trả lời. Cô quay người, đi về phía kho chứa. Cô tìm thấy năm thùng xăng 20 lít. Một gia tài trong thời điểm này. Cô nhanh chóng chuyển chúng lên xe. Cô cũng tìm thấy một ít thực phẩm đóng hộp và nước uống mà chúng tích trữ được.
Khi mọi thứ đã ở trên xe, cô quay lại nhìn hai kẻ đang nằm rên rỉ. Cô không kết liễu chúng. Để chúng sống trong cơn đau đớn và cái lạnh, với những vết thương sẽ sớm bị nhiễm trùng, có lẽ còn là một sự trừng phạt tàn khốc hơn.
Cô lên xe, khởi động động cơ. Chiếc Land Cruiser rời khỏi trạm dịch vụ, bỏ lại phía sau ba cái xác và hai kẻ đang chờ đợi cái chết từ từ.
Lái xe đi trên con đường quốc lộ vắng vẻ, Từ Nghiên nhìn vào gương chiếu hậu. Trạm dịch vụ nhỏ dần rồi biến mất. Tay cô cầm vô lăng vẫn rất vững, nhưng bên trong, một cơn run rẩy nhẹ đang lan tỏa.
Cô đã giết người. Không phải trong giấc mơ, mà là trong thực tại. Không có sự hối hận, không có tội lỗi, chỉ có một sự chấp nhận lạnh lùng.
Đây là thế giới mới. Và cô, vừa viết nên điều luật đầu tiên cho sự sinh tồn của chính mình.