Chương 11 : Luật Rừng Của Bộ Tộc

Quảng trường đất giữa làng chật kín người. Ngọn lửa lớn cháy rừng rực, hắt ánh sáng đỏ rực lên những khuôn mặt thổ dân sơn vẽ, đôi mắt dán chặt vào chúng tôi như nhìn một đàn thú lạ.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Trịnh Vân Nhi run rẩy bám chặt tay áo tôi:

Anh Tiểu Phàm… họ sẽ giết chúng ta sao?

Tôi siết chặt cây gậy, ánh mắt đảo quanh, không buông một kẽ hở:

Chưa chắc. Còn A Khiêm ở đây.


Phía trước, một người đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt vẽ đầy hoa văn đỏ, bước ra. Trên đầu hắn cắm lông chim dài, tay cầm cây giáo khổng lồ.

A Khiêm khẽ thì thầm:

Đó là Tù Trưởng… tên họ gọi là Hoắc Minh Nguyệt.

Tôi nhớ ngay cái tên này. Trước kia, A Khiêm từng nhắc đến. Một nhân vật nửa phản diện, nửa đồng minh. Giờ gặp tận mắt, tôi mới thấy sự nguy hiểm toát ra từ hắn.

Hoắc Minh Nguyệt bước lên bục gỗ, giọng trầm đục vang khắp quảng trường:

Những kẻ lạ mặt này… dám bước vào lãnh địa của chúng ta. Theo luật của tổ tiên, máu của kẻ xâm nhập sẽ tưới cho đất.

Cả bộ tộc hò hét vang trời, tiếng trống dồn dập, khiến tim ai nấy như muốn vỡ tung.


Vân Nhi hoảng loạn, ôm chặt lấy tôi, thì thào:

Chúng ta… tiêu rồi…

Lâm Khả Tinh cũng run rẩy, nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn nhìn tôi, như bấu víu vào chút hy vọng mong manh.

Tôi cắn răng, hét lớn:

Chúng tôi không phải kẻ thù! Chúng tôi là nạn nhân của vụ tai nạn! Chỉ muốn sống sót thôi!

Dĩ nhiên, họ không hiểu hết lời tôi. Nhưng giọng gào tuyệt vọng ấy khiến một vài ánh mắt dao động.


A Khiêm bước lên, nói nhanh bằng ngôn ngữ bản địa. Hoắc Minh Nguyệt nghe, đôi mắt nhíu lại, rồi cười lạnh.

Ngươi… dám quay lại làng này sau từng ấy năm? Kẻ phản bội!” – hắn gầm lên bằng thứ tiếng pha tạp mà cả chúng tôi cũng nghe được vài chữ.

A Khiêm siết chặt cây giáo, ánh mắt lóe giận:

Ta không phản bội. Chính các ngươi đã bỏ mặc ta và gia đình ta trước thú dữ!

Hai bên lời qua tiếng lại gay gắt. Người của bộ tộc hò hét, dậm chân, tiếng trống dồn dập hơn.

Cuối cùng, Hoắc Minh Nguyệt hạ tay ra hiệu im lặng. Hắn nhìn chúng tôi, ánh mắt tóe lửa:

Theo luật, các ngươi phải chết. Nhưng… ta cho các ngươi một cơ hội.


Không khí căng thẳng. Tôi gằn giọng:

Cơ hội gì?

Hoắc Minh Nguyệt nhếch môi:

Ngày mai, khi mặt trời lên, chúng ta sẽ tổ chức Thử Thách Sinh Tồn. Nếu các ngươi vượt qua, các ngươi có quyền sống trong làng như khách. Nếu thất bại… máu các ngươi sẽ làm lễ hiến tế.

Cả bộ tộc đồng loạt hò hét vang trời. Tiếng gào ấy như nhát dao cứa vào tim.


Đêm hôm đó, chúng tôi bị nhốt trong một căn chòi gỗ, cửa ngoài khóa chặt.

Ánh lửa từ ngoài hắt vào qua khe hở, rọi lên gương mặt mệt mỏi của từng người.

Vân Nhi ngồi sát tôi, vẫn run run. Cô khẽ thì thầm:

Anh Tiểu Phàm… em không muốn chết.

Tôi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, trấn an:

Sẽ không ai chết. Ngày mai… dù phải liều mạng, tôi cũng sẽ đưa em ra khỏi đây.

Ánh mắt cô long lanh, môi run run như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại gục vào vai tôi, nức nở không thành tiếng.


Ở góc đối diện, Khả Tinh ngồi lặng. Bóng cô hằn lên vách gỗ, nhỏ bé, đơn độc.

Tôi nhìn thấy đôi mắt cô lấp lánh trong bóng tối – không chỉ sợ hãi, mà còn chất chứa ghen tuông, đau khổ.

Trái tim tôi quặn thắt. Nhưng tôi không thể chia mình ra cho cả hai.


Khang Vĩ phá vỡ im lặng bằng giọng cười gằn:

Ha… Thử Thách Sinh Tồn. Đây mới đúng là luật rừng. Tao thích. Ít ra còn có cơ hội giết vài thằng bản địa.

Tôi liếc hắn, gằn giọng:

Đừng tưởng đây là trò chơi. Nếu ông chết, tôi sẽ không kéo ông dậy.

Hắn nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự thù hằn:

Tao cũng chẳng mong mày sống lâu đâu, Tiểu Phàm.

Không khí trong chòi lại căng như dây đàn.


Đêm ấy, tôi gần như không ngủ.

Tiếng trống từ quảng trường vẫn vang dồn, như nhắc nhở rằng ngày mai sẽ là một cuộc tử chiến thực sự.

Tôi siết chặt gậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

Muốn sống… phải mạnh hơn cả thú dữ lẫn con người.




LIÊN HỆ ADMIN