Chương 6 : Màn Kịch Hạ Màn
Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng của ba người in hằn lên bức tường gạch loang lổ của con hẻm. Không khí đặc quánh lại, sự im lặng ngột ngạt đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Đường Tiến Tài. Gương mặt ông ta hết trắng lại xanh, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Bạch Liên Tâm cũng không khá hơn, ả ta vội vàng đẩy Đường Tiến Tài ra, cố gắng chỉnh lại chiếc váy xộc xệch, đôi mắt đảo liên tục tìm đường thoát.
“Giám… Giám đốc Triệu, sao bác lại ở đây?” Đường Tiến Tài lắp bắp, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Triệu Trường Giang không trả lời, ánh mắt sắc như dao của ông lướt qua vẻ mặt hoảng hốt của hai kẻ gian phu dâm phụ, rồi dừng lại trên người Đường Tuyết Lê đang đứng lặng lẽ phía sau. Vẻ bình tĩnh đến đáng sợ của cô bé khiến ông càng thêm tin tưởng vào những gì mình vừa nghe và thấy.
“Trưởng phòng Đường, anh nợ tôi một lời giải thích,” giọng Triệu Trường Giang trầm xuống, đầy uy nghiêm. “Không chỉ giải thích cho tôi, mà còn cho cả gia đình anh, cho cả danh dự của một cán bộ nhà máy.”
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ!” Đường Tiến Tài vội vàng xua tay. Ông ta liếc nhanh về phía Bạch Liên Tâm, ánh mắt ra hiệu. “Là cô ta! Là cô ta cứ bám lấy tôi, giám đốc ạ. Tôi đã nhiều lần từ chối rồi, nhưng cô ta cứ… cứ…”
“Đường Tiến Tài! Anh nói cái gì?” Bạch Liên Tâm không ngờ gã đàn ông mình hết lòng ve vãn lại có thể trở mặt nhanh như vậy. Ả ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, chỉ thẳng vào mặt Đường Tiến Tài. “Anh là đồ hèn! Rõ ràng là anh dụ dỗ tôi trước, hứa hẹn đủ điều, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi à?”
“Cô im đi!” Đường Tiến Tài gầm lên, cố át đi tiếng của ả.
“Đủ rồi!” Triệu Trường Giang quát lớn, cắt ngang màn kịch rẻ tiền của hai người. Ông quay sang Đường Tiến Tài, ánh mắt đầy thất vọng. “Tiến Tài, tôi vốn rất tin tưởng anh. Mấy hôm trước, tôi còn nhận được một lá thư nặc danh tố cáo anh có nhiều hành vi sai trái. Tôi đã không tin, còn định tìm người điều tra để trả lại sự trong sạch cho anh. Nhưng hôm nay… anh thật sự khiến tôi quá thất vọng.”
Nghe đến “lá thư nặc danh”, tim Đường Tiến Tài như ngừng đập. Ông ta biết mình không trong sạch, nếu bị điều tra thì chắc chắn sẽ xong đời.
“Giám đốc, tôi… tôi sai rồi. Xin giám đốc cho tôi một cơ hội sửa sai!” Đường Tiến Tài gần như quỳ xuống van xin.
Triệu Trường Giang nhìn ông ta, rồi lại nhìn sang Đường Tuyết Lê. Ông thở dài, kéo cô bé lại gần. “Tuyết Lê, cháu muốn xử lý chuyện này thế nào?”
Đây chính là lúc Tuyết Lê chờ đợi. Cô biết, giám đốc Triệu là người trọng tình nghĩa, nhưng cũng rất công tư phân minh. Ông sẽ không vì tình riêng mà bao che cho sai trái, nhưng cũng sẽ không đẩy người khác vào đường cùng nếu có thể.
“Bác Triệu,” Tuyết Lê ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run run như sắp khóc. “Cháu không muốn làm lớn chuyện. Mẹ cháu còn đang ở bệnh viện, em gái cháu vừa mới sinh. Cháu chỉ mong… chỉ mong cha cháu có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người chồng.”
Cô diễn quá đạt, đến mức chính cô cũng suýt tin vào sự yếu đuối của mình.
“Cháu muốn thế nào, cứ nói.” Triệu Trường Giang nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Cháu chỉ có ba điều kiện thôi ạ.” Tuyết Lê giơ ba ngón tay lên. “Thứ nhất, em gái cháu phải được giữ lại, cha cháu không được phép đem em ấy cho người khác. Thứ hai, cha cháu phải dọn ra khỏi nhà ngay lập tức, để mẹ cháu được yên tĩnh dưỡng bệnh. Cháu không muốn mẹ phải nhìn thấy ông ấy và người đàn bà này nữa.”
Cô dừng lại, liếc nhìn Bạch Liên Tâm đang tái mặt. “Và thứ ba, mỗi tháng cha cháu phải đưa cho mẹ con cháu ba mươi sáu đồng tiền sinh hoạt phí, cho đến khi cháu và chị hai có thể tự lo cho gia đình.”
Ba mươi sáu đồng, đó là hai phần ba mức lương của một trưởng phòng lúc bấy giờ. Một con số không nhỏ, đủ để đảm bảo cuộc sống cho mẹ con cô và cũng là một sự trừng phạt thích đáng cho Đường Tiến Tài.
Triệu Trường Giang gật đầu: “Được, tôi thay mặt cháu nói chuyện với cha cháu.”
Ông quay sang Đường Tiến Tài, người đang đứng như trời trồng. “Tiến Tài, anh nghe rõ rồi chứ? Anh có đồng ý với những điều kiện này không?”
Đường Tiến Tài còn có thể không đồng ý sao? Nếu không đồng ý, ngày mai ông ta không chỉ mất chức trưởng phòng, mà còn có thể bị điều tra, thậm chí là ngồi tù. Ông ta nghiến răng, gật đầu một cách khó nhọc: “Tôi… tôi đồng ý.”
“Tốt.” Triệu Trường Giang quay sang Bạch Liên Tâm, giọng lạnh lùng. “Còn cô, tôi không muốn nhìn thấy cô lảng vảng trong khu tập thể này nữa. Tự thu dọn đồ đạc và biến đi đâu thì đi.”
Nói xong, ông dẫn Tuyết Lê rời khỏi con hẻm, để lại hai kẻ thất bại trong bóng tối. Đường Tiến Tài nhìn theo bóng con gái, trong ánh mắt không chỉ có sự tức giận, mà còn có cả một tia sợ hãi mơ hồ. Con gái út của ông ta, dường như đã không còn là cô bé ngây thơ mà ông ta từng biết nữa rồi.
Vụ việc ngoại tình của trưởng phòng Đường nhanh chóng lan truyền khắp khu tập thể. Bộ mặt giả tạo của ông ta hoàn toàn sụp đổ. Từ một cán bộ gương mẫu, ông ta trở thành kẻ bị mọi người khinh bỉ, chỉ trỏ. Đó chính là sự khởi đầu cho chuỗi ngày báo ứng của ông ta, một sự báo ứng do chính tay Đường Tuyết Lê sắp đặt.