Chương 7 : Màn Sương Dối Trá
Sau khi Thiệu đại phu rời đi, không khí trong thư phòng trở nên nặng nề và ngột ngạt. Lời chẩn đoán “bị hạ độc” như một bóng ma lởn vởn, gieo rắc sự nghi kỵ vào lòng tất cả mọi người. Cảnh thị đã nín khóc, nhưng đôi mắt sưng húp của bà ta cứ nhìn chằm chằm vào Cố Vân Thăng đang hôn mê, vẻ mặt phức tạp đến khó lường. Nhị phu nhân Tiêu thị và Tam phu nhân Văn thị cũng ngồi im, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Tông Vi là người duy nhất giữ được sự tỉnh táo. Nàng biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Kẻ địch đã ra tay một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Không lâu sau, Mặc Bảo vội vã chạy vào bẩm báo: “Các lão đã về! Ngài còn dẫn theo cả Trần Viện Chính và Vương thái y của Thái Y Viện!”
Nghe danh Trần Viện Chính, tất cả mọi người đều chấn động. Đó là người đứng đầu Thái Y Viện, y thuật cao siêu, chỉ chuyên chữa bệnh cho Hoàng đế và các thành viên hoàng tộc. Việc Cố Các lão có thể mời được ông đến cho thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng như sự lo lắng tột cùng của ông dành cho người con trai này.
Cố Các lão Cố Thắng Đồ bước vào, khí thế uy nghiêm như một ngọn núi. Ông không hề tỏ ra hoảng hốt, nhưng mỗi bước chân đều ẩn chứa một sức nặng khiến người khác phải nín thở. Theo sau ông là hai vị thái y, một già một trẻ, đều mang theo hòm thuốc, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Lão gia!” Cảnh thị như tìm thấy chỗ dựa, bật khóc nức nở, lao đến bên chồng.
Cố Các lão không nhìn bà ta, ông chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua khắp phòng rồi dừng lại trên người Cố Vân Thăng. Ông bước đến bên giường, bàn tay to lớn, thô ráp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, sự uy nghiêm của vị Các lão dường như biến mất, chỉ còn lại nỗi đau của một người cha.
“Trần Viện Chính, làm phiền ngài.” Ông lùi lại một bước, nhường chỗ cho thái y.
Trần Viện Chính không nói lời nào, lập tức tiến hành chẩn mạch. Ông bắt mạch cả hai tay, xem xét sắc mặt, mí mắt, đầu lưỡi của Cố Vân Thăng một cách cẩn thận. Vương thái y đứng bên cạnh cũng làm tương tự. Sau một hồi im lặng đến đáng sợ, hai vị thái y nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và ngưng trọng.
“Các lão, xin mời ngài ra ngoài nói chuyện riêng.” Trần Viện Chính cất giọng trầm trầm.
Ba người đàn ông bước ra ngoài sân, để lại trong phòng một không gian đầy căng thẳng. Tông Vi lặng lẽ ngồi bên giường, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cố Vân Thăng. Nàng đưa mắt quan sát những người còn lại. Tam phu nhân Văn thị chỉ cúi đầu, vẻ mặt hiền lành như thường lệ. Nhị phu nhân Tiêu thị thì tỏ ra lo lắng ra mặt. Nhưng điều khiến Tông Vi chú ý nhất chính là Cảnh thị.
Bà ta không còn khóc nữa. Thay vào đó, bà ta đang nhìn chằm chằm về phía Nhị phu nhân Tiêu thị, trong đôi mắt vốn đẫm lệ giờ đây lại ánh lên một tia căm hận và oán độc.
Tại sao mẹ chồng lại nhìn Nhị thẩm bằng ánh mắt như vậy? Lẽ nào chuyện này do Nhị phòng làm? Tông Vi nhíu mày, nàng biết quan hệ giữa các phòng trong gia tộc lớn không hề đơn giản, nhưng hạ độc cháu trai đích tôn là một tội ác tày trời.
Đúng lúc đó, nha hoàn Thượng Trân mặt mày tái mét chạy vào.
“Phu nhân, thiếu phu nhân! Vừa rồi có người dọn dẹp tiểu trù phòng, phát hiện… phát hiện trên chén yến sào của công tử có dính một ít bột lạ!”
Lời nói của Thượng Trân như một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Cảnh thị giật mình, vội thu lại ánh mắt.
Cố Các lão và hai vị thái y vừa lúc đó cũng bước vào. Nghe được lời bẩm báo, Cố Các lão ra lệnh: “Mang đến đây!”
Chén sứ trắng men ngọc được mang lên, bên trong vẫn còn sót lại một ít yến sào chưa dùng hết, và trên thành chén, quả thực có dính một lớp bột mịn màu trắng ngà.
Trần Viện Chính cẩn thận dùng một cây kim bạc lấy một ít bột, đưa lên mũi ngửi rồi xem xét dưới ánh sáng. Gương mặt ông càng lúc càng sa sầm.
“Các lão, đây chính là một trong những vị thuốc của độc dược. Kẻ ra tay đã trộn nó vào yến sào của Đại công tử.” Ông ngẩng đầu, nhìn Cố Các lão và nói ra kết luận cuối cùng, giọng nói đầy chắc chắn. “Đại công tử đã trúng một loại kỳ độc tên là ‘Nhất Niệm Gian’. Loại độc này đã âm thầm tồn tại trong cơ thể công tử nhiều năm. Lần này phát bệnh, là do hung thủ đã tăng liều lượng, đồng thời dùng một loại huân hương đặc biệt làm chất dẫn, ý muốn lấy mạng công tử trong một lần.”
“Nhất Niệm Gian…” Cố Các lão lẩm bẩm cái tên, hai tay siết chặt thành quyền.
Sự thật đã được phơi bày, không còn gì để nghi ngờ nữa. Cơn thịnh nộ của vị Các lão quyền khuynh triều dã bùng lên, nhưng không phải là sự la hét ầm ĩ, mà là một sự tĩnh lặng đáng sợ.
“Tiêu thị, Văn thị, hai người về phòng đi.” Giọng ông lạnh như băng. “Chuyện này, không điều tra rõ ràng, ai cũng không được yên!”
Hai vị phu nhân không dám nói nửa lời, vội vàng dẫn con dâu rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Các lão, Cảnh thị, Tông Vi và hai vị thái y. Cố Các lão nhìn Cảnh thị bằng ánh mắt đầy thất vọng, rồi quay sang Tông Vi.
“Vân Thăng là do con cứu.” Giọng ông không còn vẻ xa cách. “Từ nay về sau, tất cả đồ ăn thức uống của nó, đều phải do một tay con chuẩn bị. Không được để bất kỳ ai khác nhúng tay vào, kể cả mẹ nó.”
Câu nói này vừa là sự tin tưởng, vừa là một trọng trách nặng nề đặt lên vai Tông Vi. Cảnh thị nghe vậy, mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước.
“Vâng, con dâu xin tuân mệnh.” Tông Vi cúi đầu, nhận lấy trách nhiệm bảo vệ sinh mạng của chồng mình.
Nàng biết, từ giờ phút này, nàng không chỉ là vợ của Cố Vân Thăng, mà còn là người bảo hộ duy nhất mà chàng có thể tin tưởng trong ngôi nhà đầy rẫy những âm mưu và dối trá này. Manh mối về chén yến sào có vẻ quá rõ ràng, quá dễ dàng. Tông Vi có cảm giác, đây chỉ là một cái bẫy, một màn sương được tung ra để che đậy cho một sự thật còn kinh khủng hơn.