Chương 4 : Mạng Sống Tương Liên
Tiếng la hét thảm thiết của đám hộ vệ xé toạc sự yên tĩnh của hẻm núi. Máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả con đường núi chật hẹp. Con mãng xà khổng lồ quật mạnh chiếc đuôi to như cột nhà, dễ dàng hất văng những binh sĩ dũng mãnh cùng ngựa của họ xuống vực sâu thăm thẳm. Sức mạnh của nó thật kinh hoàng, hoàn toàn không phải thứ mà người thường có thể chống lại.
Bên trong xe ngựa, Ngâm Hạ đã sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, nàng ôm chặt lấy Dư Trường Sanh, toàn thân run lên bần bật. “Công chúa… chúng… chúng ta phải làm sao đây… Chết chắc rồi…”
Trái ngược với sự hoảng loạn của Ngâm Hạ, Dư Trường Sanh sau cơn chấn động ban đầu, lại ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, cuộn trào trong lồng ngực, nhưng nàng biết, lúc này mà hoảng sợ thì chỉ có một con đường chết. Nàng là công chúa, là chủ nhân của bọn họ, nàng không thể gục ngã.
Nàng cắn mạnh vào môi dưới, cơn đau nhói giúp nàng lấy lại sự tỉnh táo. Đôi mắt nàng lóe lên một tia quyết liệt. “Độc… độc dược!”
Bàn tay vốn đang run rẩy của nàng lập tức trở nên ổn định. Nàng nhanh chóng lục tìm trong túi gấm của mình. Đây không phải lúc để do dự. Nàng lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu đỏ rực, bên trong là “Phần Tâm Tán” – một loại độc dược cực mạnh do chính tay nàng bào chế. Chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ để khiến trái tim của sinh vật sống bốc cháy từ bên trong, đau đớn đến chết.
Nàng chờ đợi thời cơ. Con xà yêu sau khi giải quyết xong đám hộ vệ, bắt đầu từ từ trườn về phía chiếc xe ngựa. Nó dường như rất thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi. Cái đầu tam giác khổng lồ của nó vươn lên cao, đôi mắt vàng rực lạnh lẽo khóa chặt vào chiếc xe, cái lưỡi đỏ chẻ đôi liên tục thụt ra thụt vào, mang theo mùi tanh tưởi chết chóc.
“Chính là lúc này!”
Khi con xà yêu há to cái miệng rộng ngoác, định lao tới nuốt chửng cả chiếc xe, Trường Sanh nhanh như cắt vung tay, ném toàn bộ lọ bột độc về phía nó. Bột phấn màu đỏ bay ra như một làn sương, bao phủ lấy đầu con xà yêu.
“Gràooo!”
Con xà yêu rống lên một tiếng kinh thiên động địa. “Phần Tâm Tán” có tác dụng, nó cảm nhận được cơn đau thiêu đốt từ bên trong. Nhưng nó là một yêu thú tu luyện lâu năm, độc tính dù mạnh cũng không thể lập tức giết chết nó, mà chỉ khiến nó trở nên điên cuồng hơn.
Nó quằn quại, dùng đầu đập mạnh vào vách núi, khiến đá vụn rơi xuống ào ào. Cơn thịnh nộ của nó giờ đây đã dồn hết lên chiếc xe ngựa nhỏ bé. Nó gầm lên một tiếng nữa rồi lao tới, không phải để nuốt, mà là để nghiền nát.
Chiếc xe ngựa bị húc văng, lật nhào mấy vòng rồi đập mạnh vào vách đá. Trường Sanh và Ngâm Hạ bị va đập dữ dội, đầu óc quay cuồng. Vết thương trên vai Trường Sanh lại nhói lên.
Con xà yêu vẫn chưa dừng lại. Nó dùng thân hình khổng lồ của mình quấn quanh chiếc xe, siết mạnh. Tiếng gỗ vỡ vụn vang lên ken két. Cánh cửa xe bị ép bung ra, để lộ hai thân ảnh yếu ớt bên trong.
Trường Sanh nhìn thấy cái miệng đầy máu của con xà yêu lại một lần nữa há to, nhắm thẳng vào đầu mình. Lần này, nàng thực sự tuyệt vọng. Mọi sự chống cự đều đã vô ích. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
“Keng!”
Một tiếng kim loại va chạm sắc lẹm vang lên. Một luồng kiếm khí lạnh lẽo như băng tuyết quét qua.
Dư Trường Sanh không cảm thấy đau đớn, nàng chỉ nghe thấy tiếng rống thảm thiết cuối cùng của con xà yêu. Nàng hé mắt, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ.
Một bóng đen đã đứng chắn trước mặt nàng từ lúc nào. Người đó một tay cầm kiếm, thanh kiếm vẫn còn vương máu đen của yêu thú. Mà cái đầu khổng lồ của con xà yêu đã lìa khỏi cổ, lăn lóc trên mặt đất, máu đen phun ra như suối.
Là hắn! Tả Thừa An!
Hắn vẫn mặc bộ đồ đen quen thuộc, mắt trái vẫn bị bịt lại, gương mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm. Hắn đến đây từ lúc nào? Tại sao hắn lại cứu nàng một lần nữa?
“Ngươi…” Trường Sanh định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tả Thừa An không nhìn nàng, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cái xác khổng lồ của con xà yêu, khẽ hừ một tiếng. Hắn định quay đi, nhưng đột nhiên, cái đầu rắn đã bị chém lìa kia lại bất ngờ cử động. Nó bay vọt lên, ngoạm một phát thật mạnh vào cánh tay phải của Tả Thừa An!
“Cẩn thận!” Trường Sanh hét lên, nhưng đã quá muộn.
Tả Thừa An nhíu mày, vung kiếm chém nát cái đầu rắn. Nhưng hai chiếc răng nanh chứa đầy nọc độc đã cắm sâu vào bắp tay hắn.
“Aaa!”
Cùng lúc đó, Dư Trường Sanh cũng hét lên một tiếng đau đớn. Nàng ôm lấy cánh tay phải của mình, một cơn đau nhói, buốt giá như bị hai mũi khoan bằng băng đâm vào, đột ngột bùng lên từ chính vị trí mà Tả Thừa An bị cắn. Nàng kinh hãi nhìn cánh tay mình, nó hoàn toàn lành lặn, không có một vết xước, nhưng cơn đau lại chân thực đến đáng sợ.
Nàng ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn Tả Thừa An. Hắn cũng đang nhìn nàng, trong đôi mắt sắc bén của hắn hiện lên một tia phức tạp, vừa tức giận, vừa như đã “hiểu ra điều gì đó”.
“Giải dược!”
Câu nói này! Chính là câu nói hắn đã gầm lên với nàng trong ngôi miếu hoang. Trong đầu Trường Sanh như có một luồng sét đánh qua. Nàng cuối cùng cũng hiểu. “Toản Tâm Chi Thống”, cơn đau nhói tim… Cảm giác đau đớn tương thông…
“Thì ra… thì ra ta và ngươi…” Nàng lắp bắp, “…cảm nhận được nỗi đau của nhau?”
Tả Thừa An không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói lên tất cả. Hắn giật mạnh miếng vải rách từ xác con rắn, định buộc chặt cánh tay để ngăn độc lan ra, nhưng nọc độc của xà yêu ngàn năm quá mạnh. Hắn chỉ vừa cử động, sắc mặt đã đột ngột tái đi, rồi nhanh chóng chuyển sang màu tím đen.
“Phụt!”
Hắn phun ra một ngụm máu đen, rồi lảo đảo, quỳ một gối xuống đất.
“Tả Thừa An!” Trường Sanh hoảng hốt lao đến bên hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi môi đã hoàn toàn thâm đen, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy vẻ kiêu ngạo: “Ngươi… hài lòng rồi chứ?”
Nói rồi, hắn gục xuống, hoàn toàn bất tỉnh.
Cùng lúc đó, Trường Sanh cũng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, cả người bủn rủn, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ đi. Sinh mệnh của hắn đang tắt, và nàng cũng cảm nhận được điều đó.
“Không! Ngươi không được chết!” Nàng hoảng sợ lay người hắn. Nàng không còn căm ghét hắn nữa, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: phải cứu hắn, cũng là cứu chính mình.
Nàng vội vàng bắt mạch cho hắn. Mạch đập vô cùng yếu ớt, độc khí đang lan ra với tốc độ kinh người. Nàng chỉ học qua độc dược của nhân gian, đây là yêu độc, nàng hoàn toàn không biết cách giải.
“Công chúa, hắn… hắn chết rồi sao? Vậy chúng ta…” Ngâm Hạ run rẩy hỏi.
“Câm miệng!” Trường Sanh gắt lên. Nàng lục tung túi thuốc của mình. Phải có cách, nhất định phải có cách!
Đột nhiên, nàng nhớ ra một thứ. Trước khi rời cung, thái y Lâm đã đưa cho nàng một chiếc hộp gấm, nói rằng đây là vật phòng thân tối quan trọng. Nàng vội vàng mở ra, bên trong là một viên thuốc màu đỏ son, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
“Đây là ‘Ngũ Độc Hoàn’,” nàng nhớ lại lời thái y Lâm, “có thể tạm thời áp chế vạn độc trong thiên hạ, tranh thủ thời gian tìm thuốc giải.”
Đúng là cứu tinh! Nàng không chút do dự, dùng hết sức cạy miệng Tả Thừa An ra, nhét viên thuốc vào. May mắn là hắn vẫn còn nuốt được theo bản năng.
Thời gian trôi qua từng giây, nặng nề như cả ngàn năm. Dư Trường Sanh nín thở quan sát hắn. Dần dần, màu tím đen trên môi hắn bắt đầu nhạt đi, hơi thở cũng dần ổn định trở lại.
Có hiệu quả rồi! Trường Sanh mừng đến phát khóc. Cảm giác lạnh lẽo, chết chóc trong cơ thể nàng cũng dần tan đi.
“Công chúa, viên thuốc đó thật thần kỳ!” Ngâm Hạ kinh ngạc thốt lên.
“Nó chỉ có thể áp chế độc tính tạm thời.” Trường Sanh lau mồ hôi trên trán. “Chúng ta phải nhanh chóng đưa hắn đến một y quán trong thành để giải độc hoàn toàn.”
Nàng nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên đất, trong lòng đầy mâu thuẫn. Hắn là một kẻ nguy hiểm, một kẻ thô lỗ, nhưng cũng là người đã ba lần cứu mạng nàng. Và bây giờ, mạng sống của nàng đã hoàn toàn bị trói buộc vào hắn.
“Ngâm Hạ,” nàng hạ quyết tâm, “giúp ta đưa hắn lên xe ngựa. Chúng ta sẽ cùng hắn đến thành gần nhất.”
Đây không còn là một lựa chọn nữa, mà là một sự bắt buộc. Số phận đã đẩy đưa, buộc nàng phải đồng hành cùng kẻ mà nàng từng cho là tử địch.