Chương 9 : Mật Đàm Thư Phòng

Đêm đó, thư phòng chính của Tướng quân phủ đèn đuốc sáng trưng nhưng lại im ắng lạ thường. Bên ngoài, các ảnh vệ thân tín nhất được bố trí canh gác dày đặc, không một con ruồi nào có thể bay qua. Không khí bên trong nặng nề, trang nghiêm, phảng phất mùi thuốc súng và mùi của những âm mưu sắp được phơi bày.

Tống Võ ngồi ở ghế chủ vị, gương mặt sắt đá không biểu lộ cảm xúc. Trước mặt ông trên chiếc bàn gỗ lim là bản khẩu cung đã điểm chỉ của Hứa phó tướng và vài món vũ khí thu được từ đám tử sĩ. Tống Trinh và Tống Khanh Vân ngồi ở hai bên. Cuộc đoàn tụ ban ngày tuy ấm áp, nhưng giờ phút này mới là lúc đối mặt với cơn bão thực sự.

“Đây là khẩu cung của Hứa Kính,” Tống Võ trầm giọng, phá vỡ sự im lặng. “Hắn đã khai ra kẻ chủ mưu đứng sau là phe cánh của Thừa tướng, mục đích là để trừ khử ta, cắt đi một cánh tay đắc lực của Hoàng đế, dọn đường cho Tam Hoàng tử.”

Tống Trinh nghiến răng, nắm tay siết chặt lại thành quyền. “Bọn chúng quả nhiên lòng lang dạ sói! Vì ngôi vị hoàng đế mà không từ một thủ đoạn nào.”

Tống Võ gật đầu, rồi ông quay sang Tống Khanh Vân, ánh mắt vốn luôn nghiêm nghị giờ đây lại có thêm vài phần phức tạp. Đó là sự tự hào, tin tưởng, và cả một chút đau lòng không nói thành lời. “Khanh Vân, bây giờ, con hãy nói cho cha và anh trai biết tất cả những gì con đã ‘thấy’ trong giấc mơ của mình. Không được bỏ sót một chi tiết nào.”

Tống Khanh Vân biết, đây chính là thời khắc quyết định. Nàng hít một hơi thật sâu, sự bình tĩnh của nàng khiến cả hai người đàn ông dày dạn kinh nghiệm cũng phải kinh ngạc. Nàng không bắt đầu bằng vụ ám sát, mà bắt đầu từ chính cái chết của mình ở kiếp trước.

Nàng kể về sự phản bội của Từ Dực và Ngu Âm Âm, về cách chúng đã liên kết với phe cánh của Thừa tướng, ngụy tạo chứng cứ để hãm hại Tướng quân phủ. Nàng kể về cái chết oan khuất của cha và anh trai trên pháp trường, về sự sụp đổ của cả gia tộc. Nàng không khóc, giọng nói đều đều, lạnh lẽo, mỗi một chữ đều chứa đựng sự căm hận đã được tôi luyện qua cái chết.

“Giấc mơ của con dừng lại ở đó, khi linh hồn con nhìn thấy Yến Cảnh Hành một mình một ngựa, đòi lại công đạo cho Tống gia ta.”

Nàng kết thúc câu chuyện, cả thư phòng chìm vào một sự im lặng chết chóc. Tống Võ và Tống Trinh không nói một lời, nhưng lồng ngực cả hai phập phồng dữ dội, sát khí gần như ngưng tụ lại thành thực thể. Lời kể của Khanh Vân, kết hợp với chứng cứ từ vụ mai phục, đã vẽ nên một bức tranh âm mưu đáng sợ và tàn khốc. Mọi thứ đều ăn khớp một cách hoàn hảo.

“Tốt! Tốt lắm!” Tống Võ gằn giọng, ông đứng bật dậy, đi qua đi lại. “Từ gia, Ngu Âm Âm, Thừa tướng… Bọn chúng dám coi Tống gia ta là cá nằm trên thớt!”

Tống Trinh cũng đứng lên, ánh mắt đỏ ngầu: “Cha, con sẽ đến Từ gia ngay bây giờ, con phải hỏi cho ra lẽ!”

“Ngồi xuống!” Tống Võ quát lớn. “Nóng giận không giải quyết được vấn đề. Chúng đã giăng bẫy, chúng ta càng phải bình tĩnh. Khanh Vân,” ông quay lại nhìn con gái, ánh mắt đã có thêm sự tín nhiệm tuyệt đối, “Theo con, chúng ta nên làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Tống Võ hỏi ý kiến con gái về những chuyện đại sự như thế này.

Tống Khanh Vân đáp: “Việc cấp bách trước mắt, là phải hủy bỏ hôn ước với Từ gia. Hôn sự này chính là một cái gai trong mắt kẻ địch, cũng là một mối nhục của Tống gia. Chỉ cần còn hôn ước, chúng sẽ còn có cớ để bám vào, để tiếp tục giở trò.”

Tống Võ gật đầu dứt khoát: “Được! Sáng mai, ta sẽ đích thân đến Từ phủ!”

Trong khi đó, tại chùa Tĩnh Tâm, Ngu Âm Âm cuối cùng cũng nhận được thư hồi âm từ Từ Dực. Ả ta mừng rỡ mở ra, nhưng những dòng chữ trong thư lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt. Từ Dực không hề có ý định đến cứu ả, hắn chỉ nói rằng tình hình ở kinh thành đang căng thẳng, bảo ả cứ yên tâm ở chùa một thời gian, coi như là để tĩnh tâm và tránh xa thị phi, mọi chuyện hắn sẽ lo liệu.

“Lo liệu?” Ngu Âm Âm cười một cách cay đắng, xé nát lá thư. Ả biết, ả đã bị bỏ rơi. Từ Dực chỉ xem ả như một công cụ để giải khuây, khi gặp rắc rối thì lập tức vứt bỏ. Trong đôi mắt vốn luôn tỏ ra đáng thương, giờ đây ánh lên một sự oán độc. Tống Khanh Vân, Từ Dực, các ngươi cứ chờ đấy!

Sáng hôm sau, cả kinh thành chấn động trước một sự kiện. Hộ Quốc Tướng quân Tống Võ, trong bộ triều phục uy nghiêm, đã đích thân đến Từ phủ. Người dân hiếu kỳ tụ tập ngày một đông, không biết có chuyện gì sắp xảy ra.

Trong đại sảnh của Từ gia, không khí căng như dây đàn. Từ Dực và Từ phu nhân đứng ngồi không yên.

Tống Võ không nói lời thừa, ông đi thẳng vào vấn đề: “Từ phu nhân, Từ công tử, ta hôm nay đến đây, là để nói về chuyện hôn ước của hai nhà.”

Từ phu nhân cố nặn ra một nụ cười: “Thông gia, có chuyện gì cứ từ từ nói. Khanh Vân nó còn trẻ người non dạ, có chỗ nào không phải, mong ngài rộng lượng…”

“Rộng lượng?” Tống Võ cười lạnh, tiếng cười khiến cả hai mẹ con nhà họ Từ run lên. “Con gái ta suýt nữa mất mạng, bị vị hôn phu và biểu tỷ của mình phản bội, trở thành trò cười cho thiên hạ, các người bảo ta phải rộng lượng thế nào? Hay là các người cho rằng, Tướng quân phủ của ta là nơi dễ bị bắt nạt đến thế?”

Sát khí của một vị tướng quân đã kinh qua trăm trận chiến tỏa ra, đè nặng lên cả căn phòng. Từ Dực cứng họng, không dám nói lời nào.

“Hôn sự này,” Tống Võ gằn từng chữ, “Tống gia chúng ta muốn hủy bỏ! Ngày mai, ta sẽ vào cung diện kiến bệ hạ, xin người thu hồi thánh chỉ!”

Câu nói này như một bản án tử hình đối với Từ gia. Mất đi mối hôn sự này, Từ gia sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, mất đi con đường tiến thân, và sẽ trở lại là một gia tộc thương nhân không hơn không kém.

Từ phu nhân hoảng sợ, gần như quỵ xuống: “Không… không được! Thông gia, chuyện này có hiểu lầm…”

Nhưng Tống Võ không cho họ cơ hội giải thích, ông phất tay áo, xoay người rời đi, bỏ lại sau lưng hai mẹ con mặt mày tái mét.

Khi Tống Võ vừa trở về phủ, còn chưa kịp nguôi cơn giận, thì quản gia đã vào bẩm báo có khách quý.

“Yến thế tử đến ạ.”

Yến Cảnh Hành một thân hồng y, tay cầm một hộp quà tinh xảo, ung dung bước vào. Hắn cười tươi như hoa: “Nghe tin Tướng quân và Thiếu tướng quân bình an trở về, vãn bối mạo muội đến chúc mừng.”

Tống Võ nhìn hắn, trong lòng thầm đánh giá. Vị thế tử này, không hề đơn giản. “Thế tử có lòng rồi.”

Hai người ngồi đối diện nhau, không khí có chút kỳ lạ.

“Đường về kinh của Tướng quân có vẻ không được thuận lợi lắm nhỉ?” Yến Cảnh Hành nhấp một ngụm trà, bâng quơ nói. “Nghe nói đường quan đạo có ‘sạt lở’, may mà Tướng quân không đi đường tắt, nếu không e là đã gặp ‘đá lở’ rồi.”

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “sạt lở” và “đá lở”. Tống Võ nheo mắt lại. “Thế tử quả nhiên tin tức nhanh nhạy. Cũng may là lão phu có nhận được một ‘dự báo thời tiết’ khá chính xác, nên đã tránh được một kiếp nạn. Không biết Thế tử ở kinh thành, có hay xem ‘dự báo thời tiết’ không?”

Yến Cảnh Hành cười ha hả. “Vãn bối thì không, nhưng vãn bối có quen một người bạn, người đó dạo này hay gặp ác mộng lắm.”

Một già một trẻ, hai con cáo già đang dùng những lời lẽ đầy ẩn ý để thăm dò lẫn nhau. Bọn họ đều biết đối phương biết những gì, và đều đang ngầm thừa nhận một sự thật: họ có chung một kẻ thù.

“À phải rồi,” Yến Cảnh Hành như chợt nhớ ra, “Mấy hôm trước ta có chút chuyện cần tìm Tống tiểu thư, nhưng không gặp. Sau đó lại nghe nói nàng ấy đã đến phủ của ta một chuyến. Tiếc là lúc đó ta lại không có ở nhà.”

Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tống Võ. Đây vừa là một lời thăm dò, vừa là một cách thể hiện sự quan tâm của hắn đối với Tống Khanh Vân.

Tống Võ nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì. “Nha đầu đó đúng là càng ngày càng không có quy củ. Thế tử bỏ qua cho nó.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Yến Cảnh Hành cáo từ. Tống Võ tiễn hắn ra tận cổng, nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của vị thế tử, ông trầm ngâm. Vụ ám sát thất bại đã giúp ông nhìn rõ kẻ địch trong bóng tối. Và hôm nay, cuộc gặp gỡ này lại giúp ông tìm thấy một đồng minh tiềm năng, một đồng minh thông minh, bí ẩn và vô cùng mạnh mẽ.

Kinh thành này, sắp nổi gió rồi.




LIÊN HỆ ADMIN