Chương 19 : Máu, Rừng Sâu Và Hơi Ấm
Quảng trường biến thành biển máu. Tiếng trống, tiếng thép va chạm, tiếng gào thét hòa vào nhau như địa ngục. Lửa hiến tế bùng cao, soi rõ những thân người đổ gục trong vũng máu.
Trương Tiểu Phàm gầm vang, cây gậy trong tay hắn quật nát hàng loạt lính gác. Máu văng tung tóe trên mặt, nhưng ánh mắt hắn sáng rực, như dã thú vùng lên giữa vòng vây.
Bên cạnh hắn, A Khiêm cầm giáo gỗ đâm gục một kẻ địch, hét lớn:
“Nhanh! Phá vòng vây! Chạy vào rừng!”
Trịnh Vân Nhi hoảng loạn, vừa chạy vừa khóc, bấu chặt tay Tiểu Phàm. Lâm Khả Tinh cũng sát cạnh, vung gậy chống trả như con mèo nhỏ dồn vào đường cùng.
Hoắc Minh Nguyệt đứng trên bục đá, gào thét:
“Giết chúng! Không để tên phản loạn nào sống sót!”
Đám lính gác lao đến, vũ khí vung loạn xạ. Nhưng từ phía dân làng, hàng chục thanh niên hét vang “Người của trời!” rồi lao ra, chắn giáo cho Tiểu Phàm.
Khoảnh khắc ấy, máu của người vô danh đổ xuống như mưa, nhưng cũng mở ra con đường máu dẫn nhóm nhỏ thoát khỏi quảng trường.
Cả nhóm lao thẳng vào rừng nguyên sinh, hơi thở đứt quãng, máu và mồ hôi hòa quyện. Sau lưng, tiếng trống và tiếng gào rú vẫn dội theo, nhưng càng lúc càng xa dần.
Đêm buông xuống, cánh rừng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ mịt len qua kẽ lá. Cả nhóm tập tễnh tìm đến một hang đá nhỏ, vừa đủ để ẩn thân.
A Khiêm ngồi phịch xuống, vai đầy máu, thở dốc:
“Thoát được… nhưng chưa an toàn đâu. Chúng sẽ truy đuổi.”
Tiểu Phàm gật, đặt Vân Nhi và Khả Tinh ngồi xuống, mắt hắn vẫn còn ánh lửa:
“Ngày mai chúng sẽ lùng sục khắp rừng. Nhưng ít nhất đêm nay, ta còn thở.”
Trong bóng tối, Trịnh Vân Nhi run rẩy, ôm gối co ro. Nước mắt còn đọng trên má, cả người lạnh buốt.
Tiểu Phàm lặng lẽ ngồi sát lại, kéo áo choàng mỏng phủ lên vai cô.
“Đừng sợ… anh ở đây rồi. Không ai dám chạm đến em nữa.”
Vân Nhi bật khóc nức nở, ngã vào ngực hắn. Đôi vai nhỏ bé run lên từng hồi, tiếng nấc nghẹn khiến tim hắn quặn thắt.
“Anh Tiểu Phàm… em tưởng mất anh rồi… khi anh lao vào lửa, em… em như chết theo.”
Hắn ôm chặt cô, bàn tay lớn vuốt nhẹ mái tóc rối bời, giọng trầm ấm:
“Anh đã hứa, sẽ không buông tay em. Dù là lửa hay máu, anh cũng sẽ chắn hết.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người dần tan biến. Hơi thở nóng hổi của Vân Nhi phả vào ngực hắn, bàn tay cô bấu chặt vạt áo như sợ nếu buông ra, hắn sẽ biến mất.
Tiểu Phàm cúi xuống, đôi môi chạm khẽ vào trán, rồi trượt xuống má. Vân Nhi ngẩng lên, đôi mắt long lanh, hơi thở gấp gáp.
Môi họ tìm thấy nhau, run rẩy nhưng mãnh liệt. Nụ hôn đầu tiên trong bóng tối rừng sâu, hòa lẫn vị mặn của nước mắt và khói máu.
Bàn tay Tiểu Phàm khẽ vuốt ve bờ vai gầy guộc, kéo cô sát hơn. Vân Nhi run rẩy, nhưng không né tránh. Cô đáp lại, cả thân thể như tan chảy trong vòng tay ấm áp ấy.
Không khí trong hang dần nóng lên, tiếng thở dồn dập. Họ quấn chặt lấy nhau, hôn vội vã như thể chỉ cần ngừng lại, thế giới sẽ sụp đổ.
Nhưng ngay lúc ấy, Khả Tinh quay người lại, ánh mắt bắt gặp cảnh tượng ấy. Cô khựng lại, tim như bị dao cứa.
Cô siết chặt bàn tay, quay mặt đi, cố kìm tiếng nấc. Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng lấp lánh vì nước mắt.
Đêm ấy, trong vòng tay Tiểu Phàm, Vân Nhi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau bao nỗi sợ hãi. Nhưng trong góc hang, Khả Tinh lặng lẽ thức trắng, trái tim đầy thương tổn.
Bên ngoài, tiếng hú của dã thú và tiếng trống xa xăm vang vọng, như nhắc nhở rằng trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.