Chương 4 : Máu Và Lửa

Đêm trên đảo lạnh buốt hơn tôi tưởng. Trong căn chòi dựng tạm, gió rít qua kẽ lá, mang theo mùi ẩm mốc. Tôi ngồi tựa lưng vào cột gỗ, mắt mở thao láo.

Bên cạnh, Trịnh Vân Nhi cuộn người, lưng quay lại phía tôi. Ngọn lửa yếu ớt hắt lên gương mặt cô, đôi môi khẽ mím lại, như vẫn còn hờn dỗi.

Tôi thở dài. Cả ngày nay đầu óc tôi rối bời. Từ lúc thấy Lâm Khả Tinh bên cạnh Khang Vĩ, tim tôi như bị dao cứa. Nhưng không có thời gian để gặm nhấm quá khứ. Ở nơi này, bất cứ sơ hở nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.

Gần nửa đêm, tôi nghe tiếng lục cục ở ngoài. Tôi lập tức nắm lấy cây gậy nhọn, ra hiệu cho Vân Nhi im lặng.

Có gì vậy…?” – Cô thì thầm.

Suỵt. Ngồi yên.

Tiếng động mỗi lúc một gần. Bóng đen loạng choạng tiến lại gần chòi. Tôi nín thở, chờ đợi.

Đột nhiên, một người đàn ông ngã sấp xuống ngay trước cửa. Cả người bê bết máu, hơi thở yếu ớt.

Vân Nhi hoảng hốt:

Có… có người! Anh ta bị thương!

Tôi lao ra, kéo hắn vào trong. Nhìn kỹ, đó là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi, mặt mũi bầm dập, trên lưng có vết cào như bị thú dữ tấn công.

Tôi hỏi gấp:

Xảy ra chuyện gì? Ai làm anh ra nông nỗi này?

Người kia thều thào, mắt mở to đầy hoảng loạn:

Thú… rừng… bầy chó hoang… Chúng… cắn chết… hết rồi…

Nói dứt câu, cậu ta ngất lịm.

Không khí trong chòi trở nên nặng nề. Tôi nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.

Xem ra trên đảo này không chỉ có đói khát, mà còn có cả thú dữ.

Vân Nhi run giọng:

Vậy… nếu chúng tìm đến đây thì sao?

Tôi liếc cô, giọng lạnh tanh:

Thì chiến thôi. Tôi thà bị cắn còn hơn để cô bị xơi tái.

Vân Nhi ngẩn người. Đôi mắt ánh lên một tia kỳ lạ, nhưng cô không nói gì thêm.

Sáng hôm sau.

Người bị thương vẫn chưa tỉnh. Tôi đành ra ngoài tìm thêm củi lửa và chút thức ăn. Vân Nhi ở lại trông.

Đi dọc bờ biển, tôi bất ngờ nghe tiếng la hét vọng lại từ xa. Tiếng người. Tim tôi thắt lại. Tôi lao theo hướng âm thanh.

Cảnh tượng trước mắt khiến máu tôi sôi lên.

Một nhóm người, dẫn đầu là Khang Vĩ, đang đánh đập một thanh niên gầy gò. Bên cạnh, Lâm Khả Tinh đứng bất lực, muốn can ngăn nhưng bị giữ lại.

Khang Vĩ giơ cây gậy gỗ, giáng thẳng xuống:

Đã bảo đi tìm thức ăn mà lại dám quay về tay không à? Đúng là vô dụng!

Gã thanh niên ngã quỵ, máu me đầy mặt.

Không kịp nghĩ, tôi lao ra, hét lớn:

DỪNG TAY!

Tất cả sững lại. Ánh mắt Khang Vĩ lập tức xoáy vào tôi, đầy thách thức.

Ồ, Tiểu Phàm phải không? Lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” – Hắn cười khẩy.

Tôi chống gậy xuống đất, giọng gằn từng chữ:

Đánh nhau với thú còn chưa đủ hả? Giờ quay ra hành hạ đồng loại? Ông còn là con người không?

Khả Tinh nhìn tôi, đôi mắt long lanh. Cô khẽ gọi:

Tiểu Phàm… đừng…

Nhưng đã muộn. Khang Vĩ quẳng gậy sang một bên, bước tới, cơ bắp cuồn cuộn. Hắn cười gằn:

Mày muốn chống lại tao? Trên đảo này, luật rừng là tất cả. Kẻ mạnh mới có quyền sống.

Vậy thử xem ai mới mạnh.” – Tôi bước lên, ánh mắt bùng lửa.

Chúng tôi lao vào nhau.

Cú đấm của Khang Vĩ như búa giáng, tôi nghiêng người tránh, phản đòn bằng một cú quét gậy. Hắn lảo đảo nhưng nhanh chóng đứng vững, mặt gân guốc vì tức giận.

Hai bên giằng co, máu nóng dồn lên đầu. Tôi hứng trọn một cú đấm vào má, mùi máu tanh lan trong miệng. Nhưng tôi không lùi. Tôi hét lên, lao tới, húc thẳng vai vào ngực hắn.

Cả hai ngã lăn trên cát, cát bay mù mịt. Người xem xung quanh hốt hoảng, Khả Tinh thét lên:

DỪNG LẠI ĐI!

Nhưng không ai dừng. Trận đấu chỉ kết thúc khi tôi ép gậy vào cổ Khang Vĩ, ánh mắt tóe lửa:

Tôi nói lại lần nữa. Ai muốn sống thì dựa vào nhau. Ai muốn làm chó săn, cứ việc theo kẻ khác.

Cả bãi im phăng phắc. Khang Vĩ gầm gừ, nhưng cuối cùng bị buộc phải buông tay.

Tôi thở dốc, máu rỉ nơi khoé môi. Nhưng trong ánh mắt của những người sống sót, lần đầu tiên có tia kính phục.

Khả Tinh chạy tới, khẽ gọi tên tôi:

Tiểu Phàm…

Giọng cô run run, ánh mắt chan chứa cảm xúc xưa cũ. Nhưng tôi lạnh lùng quay đi.

Cô không cần lo cho tôi. Giờ cô đi theo ai, đó là lựa chọn của cô.

Trái tim tôi quặn thắt, nhưng môi vẫn cố nở nụ cười chua chát.

Khả Tinh đứng lặng, nước mắt lăn dài.

Ở phía xa, Vân Nhi vừa chạy tới, ánh mắt lo lắng dán chặt lên tôi. Cô không nói gì, chỉ khẽ nắm tay áo tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: trên hòn đảo chết chóc này, tôi vừa kết thêm một kẻ thù, nhưng cũng có một người âm thầm đứng về phía mình.




LIÊN HỆ ADMIN