Chương 6 : Mồi Câu
Ngọn lửa ghen tuông và nghi ngờ mà Thẩm Tinh Vãn nhóm lên trong lòng Đường Lâm Nhi đã bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Mỗi lời nói của Thẩm Tinh Vãn, mỗi ánh mắt đáng thương giả tạo của nàng, đều như dầu đổ vào lửa, thiêu đốt lý trí của cô ta. Binh phù Ký Châu – biểu tượng của quyền lực, của sự tin tưởng tuyệt đối, của ngôi vị Hoàng hậu tương lai – đã trở thành một nỗi ám ảnh, một ma chướng chiếm trọn tâm trí Đường Lâm Nhi.
Trở về Tam hoàng tử phủ, cô ta không còn là một Đường Lâm Nhi yếu đuối, đáng thương nữa. Ánh mắt cô ta lóe lên tia quyết đoán và tàn nhẫn. Cô ta phải có được nó. Cô ta phải chứng minh cho Thẩm Tinh Vãn thấy, người mà Ngụy Tử Lân tin tưởng nhất chính là cô ta, và chỉ có cô ta mà thôi.
Suốt mấy ngày liền, Đường Lâm Nhi tìm mọi cách để lân la đến thư phòng của Ngụy Tử Lân. Cô ta khi thì mang canh bổ, khi thì mang điểm tâm, khi thì giả vờ mài mực, tất cả chỉ để tìm kiếm sơ hở, tìm kiếm cái gọi là mật thất cất giấu binh phù. Nhưng thư phòng của Ngụy Tử Lân được canh phòng nghiêm ngặt, bốn tên thị vệ thân tín của hắn lúc nào cũng túc trực bên ngoài, đến một con ruồi cũng khó lọt qua. Mọi nỗ lực của cô ta đều thất bại.
Trong khi đó, Thẩm Tinh Vãn vẫn ung dung ở trong Thừa tướng phủ bị bao vây. Bề ngoài, nàng tỏ ra lo lắng, buồn bã, nhưng thực chất, mọi động tĩnh của Đường Lâm Nhi đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Nàng biết, con cá đã cắn câu, giờ chỉ cần một cú giật mạnh là có thể kéo nó lên bờ. Nàng cần một sự hỗn loạn, một sự kiện đủ lớn để điều Ngụy Tử Lân và đám thị vệ của hắn ra khỏi phủ.
Và người có thể tạo ra sự hỗn loạn đó, không ai khác ngoài Yến Cảnh Hoán.
Sáng hôm sau, trong buổi thiết triều, khi các quan đại thần đang tranh luận gay gắt về vấn đề cứu trợ nạn hạn hán ở phía Nam, Nhiếp Chính Vương Yến Cảnh Hoán, người thường ngày chỉ im lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng.
“Vấn đề cứu trợ thiên tai là quốc gia đại sự, không thể chậm trễ. Nhưng theo bổn vương được biết, số bạc mà Lại bộ đề xuất lại cao hơn rất nhiều so với dự toán của Hộ bộ. Xin hỏi Lại bộ Thượng thư, có phải trong chuyện này có điều gì khuất tất không?”
Lời nói của Yến Cảnh Hoán tuy nhẹ nhàng nhưng lại như một quả bom nổ giữa triều đình. Lại bộ Thượng thư là người của phe Thái hậu, là một con cáo già trên quan trường. Bị chất vấn đột ngột, lão ta có chút bối rối nhưng vẫn nhanh chóng trấn tĩnh.
“Bẩm Vương gia, số bạc này đã được tính toán kỹ lưỡng, bao gồm cả chi phí vận chuyển và phòng ngừa phát sinh…”
“Ồ? Vậy sao?” Yến Cảnh Hoán cười lạnh. “Vậy những khoản tham ô, ăn chặn của các quan địa phương trong những lần cứu trợ trước đây, có được tính vào ‘chi phí phát sinh’ không?”
Anh ném ra một cuộn sổ sách. “Đây là bằng chứng về việc Lại bộ Thượng thư đã cấu kết với quan lại địa phương, tham ô ngân sách cứu trợ trong ba năm qua. Người đâu, đọc cho các vị đại thần cùng nghe!”
Cả triều đình chấn động. Ngụy Tử Lân, người đang đứng ở một bên, sắc mặt tái đi. Hắn biết, Yến Cảnh Hoán đang cố tình gây sự. Đây không chỉ là nhắm vào Lại bộ Thượng thư, mà là nhắm thẳng vào phe cánh của Thái hậu, và cũng là nhắm vào hắn. Hắn không thể ngồi yên.
“Nhiếp Chính Vương,” Ngụy Tử Lân bước ra. “Chuyện này cần phải điều tra kỹ lưỡng, không thể chỉ dựa vào một cuộn sổ sách mà kết tội một trọng thần của triều đình.”
“Vậy ý của Tam hoàng tử là bổn vương vu oan cho người tốt?” Ánh mắt Yến Cảnh Hoán sắc như dao, nhìn thẳng vào Ngụy Tử Lân.
Cuộc đối đầu nảy lửa giữa hai thế lực lớn nhất triều đình khiến không khí trong điện Thái Hòa trở nên căng thẳng đến cực điểm. Thái hậu buộc phải ra mặt, tuyên bố sẽ thành lập tổ điều tra đặc biệt, tạm thời đình chỉ chức vụ của Lại bộ Thượng thư. Ngụy Tử Lân, với tư cách là người giám sát, buộc phải đích thân đến Lại bộ để niêm phong sổ sách, điều tra vụ việc.
Cả kinh thành lại một lần nữa xôn xao. Ngụy Tử Lân buộc phải mang theo tất cả thị vệ thân tín nhất của mình rời khỏi phủ, lao vào vòng xoáy chính trị mà Yến Cảnh Hoán đã tạo ra.
Cơ hội đã đến.
Ngay khi Ngụy Tử Lân vừa rời đi, Đường Lâm Nhi lập tức hành động. Cô ta mua chuộc một tên thái giám trong phủ, lén lút lẻn vào thư phòng. Cùng lúc đó, ở một góc khuất của Tam hoàng tử phủ, một bóng người nhỏ bé trong trang phục thái giám cũng nhanh chóng trà trộn vào trong. Đó chính là Thẩm Tinh Vãn.
Thư phòng của Ngụy Tử Lân vắng lặng đến đáng sợ. Đường Lâm Nhi run rẩy bước vào, tim đập thình thịch. Cô ta bắt đầu tìm kiếm, lật tung từng cuốn sách, gõ vào từng bức tường, nhưng không thể tìm thấy cơ quan mật nào.
Đúng lúc cô ta gần như tuyệt vọng, ánh mắt cô ta dừng lại ở giá sách bằng gỗ tử đàn ở góc phòng. Cô ta nhớ lại, Ngụy Tử Lân rất thích một bộ sách về binh pháp được đặt ở đó. Cô ta run rẩy đưa tay, thử xoay một cuốn sách.
Cạch.
Một tiếng động nhỏ vang lên, giá sách từ từ dịch chuyển, để lộ ra một cánh cửa đá tối om. Mật thất! Cô ta đã tìm thấy nó!
Đường Lâm Nhi mừng như điên, vội vàng bước vào trong. Mật thất không lớn, chỉ có một chiếc hộp gấm màu đen đặt trên bệ đá. Cô ta run rẩy mở chiếc hộp ra. Bên trong, một chiếc binh phù bằng đồng đen nằm im lìm, trên đó khắc hình một con hổ đang gầm thét, uy nghiêm và đầy quyền lực.
“Binh phù Ký Châu…” Đường Lâm Nhi thì thầm, ánh mắt sáng rực lên vì tham lam và đắc thắng.
Cô ta vừa đưa tay định cầm lấy binh phù, một giọng nói lạnh lùng, quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến cô ta chết lặng.
“Muội muội, muội đang tìm cái này sao?”
Đường Lâm Nhi cứng người, từ từ quay lại. Thẩm Tinh Vãn, trong bộ trang phục thái giám, đang đứng ở cửa mật thất, gương mặt không một chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt là lạnh lẽo như băng.
“Tỷ… tỷ… sao tỷ lại ở đây?”
“Ta không ở đây, làm sao có thể xem được màn kịch hay do muội diễn chứ?” Thẩm Tinh Vãn mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến Đường Lâm Nhi rùng mình. “Muội thật giỏi, đã tìm được nơi mà ngay cả ta cũng phải mất rất nhiều công sức mới biết được.”
“Ngươi… ngươi gài bẫy ta!” Đường Lâm Nhi hét lên, lúc này cô ta mới nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy hoàn hảo của Thẩm Tinh Vãn.
“Gài bẫy?” Thẩm Tinh Vãn bước tới, cầm lấy chiếc binh phù từ trong hộp. “Không, ta chỉ đang cho muội một cơ hội để chứng tỏ bản thân thôi. Nhưng xem ra, muội đã thất bại rồi.”
Nàng cầm binh phù trong tay, cảm nhận sức nặng và quyền lực của nó. “Thứ này, không thuộc về muội đâu.”
Nói rồi, nàng ra tay nhanh như chớp, dùng sống tay đánh mạnh vào gáy Đường Lâm Nhi. Đường Lâm Nhi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống, bất tỉnh.
Thẩm Tinh Vãn đặt binh phù trở lại vào hộp, nhưng không đóng lại. Nàng đặt chiếc hộp gấm vào tay Đường Lâm Nhi đang bất tỉnh, sắp đặt hiện trường giống như cô ta đang lén lút lấy cắp thì bị phát hiện. Sau đó, nàng lặng lẽ rời khỏi mật thất, đóng giá sách lại như cũ.
Khi nàng vừa ra khỏi thư phòng, tiếng chuông báo động trong phủ đột nhiên vang lên inh ỏi. Nàng biết, Ngụy Tử Lân đã trở về.
Màn kịch hay nhất, bây giờ mới thực sự hạ màn.