Chương 13 : Một đêm mộng du nữa

Hằng Nguyệt chưa từng hỏi Lâm Hằng, cô cũng không chắc chắn. Cô nhớ lại chuyện Lâm Hằng đã nghỉ học giữa chừng nên hỏi cậu: “Cậu đã học xong chương trình cấp 3 chưa?”

Lâm Hằng gật đầu: “Rồi ạ, em đã học xong rồi, cũng đã học lớp 12 hơn một tháng rồi.”

Cậu nói xong, Hằng Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn cậu.

Cô Tạ đang định hỏi Lâm Hằng vì sao lại nghỉ học lớp 12 giữa chừng thì đột nhiên thấy hiệu trưởng Tần khẽ lắc đầu với cô. Cô hiểu ra đây không phải là chuyện cô nên tò mò nên nuốt lại lời.

Cô Tạ hỏi thêm về tình hình học tập cơ bản của Lâm Hằng, ví dụ như cậu đã học giáo trình nào, đã chọn môn nào, tiến độ học tập đến đâu, môn học thế mạnh và môn học yếu.

Hằng Nguyệt đích thân đưa Lâm Hằng đến gặp cô, rõ ràng không phải muốn để cậu như mấy cậu công tử nhà giàu khác, học cho qua chuyện. Hai người trò chuyện hơn 20 phút. Khi ra về, cô Tạ rút một bộ đề thi từ chồng bài thi đã được sắp xếp gọn gàng trên bàn làm việc đưa cho Lâm Hằng: “Cậu về nhà làm đi, bấm giờ từng môn như một kỳ thi chính thức. Làm xong thì chụp lại gửi cho tôi. Tôi sẽ nhờ các giáo viên bộ môn chấm điểm để chúng tôi nắm được tình hình.”

Lâm Hằng nhận lấy bài thi và thêm thông tin liên hệ với cô Tạ.

Hằng Nguyệt không nói gì, chỉ để Lâm Hằng nói chuyện với cô Tạ. Cô chỉ lên tiếng khi Lâm Hằng không chắc chắn điều gì.

Sau khi hai người nói chuyện xong, họ chào hiệu trưởng Tần và cô Tạ, sau đó rời đi.

Trường học không xa nhà. Khoảng 2, 3 km. Về đến nhà vẫn chưa đến 5 giờ. Hằng Nguyệt gọi Lâm Hằng đang định đi vào bếp, vỗ vỗ vào chiếc ghế sofa bên cạnh: “Ngồi đi.”

Lâm Hằng không hiểu gì, ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu thấy tay phải cô đặt trên đầu gối, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Vô thức đưa tay lên bịt tai nhưng nhanh chóng bỏ xuống.

Hằng Nguyệt không để ý đến hành động kỳ lạ của cậu. Cô suy nghĩ một lúc, hỏi: “Lâm Hằng, tôi nhớ là năm nay cậu 17 tuổi, đúng không?”

Lâm Hằng không ngờ cô lại hỏi điều này. Cậu tính toán thời gian, cố ý nói lớn hơn một chút: “Sắp 18 tuổi rồi.”

Sắp 18…

Hằng Nguyệt gật đầu, có vẻ đang suy tư. Tức là mới chỉ 17 tuổi…

Cô nhớ lại chuyện Lâm Hằng nói cậu đã nghỉ học lớp 12. Cô thắc mắc: “Nếu trước đây cậu đã nghỉ học thì cậu học lớp 12 lúc 16 tuổi sao? Chỗ cậu học sớm thế à?”

Hằng Nguyệt hiếm khi hỏi nhiều như vậy. Cô lo lắng Lâm Hằng nói dối về tiến độ học tập để tiết kiệm chi phí một năm học. Với thái độ sợ làm phiền người khác của cậu, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

Lâm Hằng không biết Hằng Nguyệt đang nghĩ gì. Cậu lắc đầu, thành thật nói: “Em học lớp 12 lúc 15 tuổi. Bây giờ em đã nghỉ học gần 2 năm rồi.”

Hằng Nguyệt vô cùng ngạc nhiên: “Chương trình học cấp 1, 2, 3 ở Nam Hà không phải 12 năm sao?”

“Đúng là 12 năm ạ,” Lâm Hằng giải thích. “Chỉ là em học vượt hai lớp, một lớp ở cấp 1 và một lớp ở cấp 2.”

Cậu dường như biết Hằng Nguyệt sẽ hỏi gì tiếp theo. Cậu mím môi: “Đi học tốn tiền. Ông bà nội lại cần tiền chữa bệnh, cho nên có thể học vượt thì học vượt, tiết kiệm được ít chi phí.”

Hằng Nguyệt kinh ngạc nhìn cậu. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách nói “có thể học vượt thì học vượt”.

Năm đó cô không có khả năng học vượt, chưa kể cậu còn phải chăm sóc ông bà già yếu và bệnh tật.

Lâm Hằng có một sự kiên cường từ trong ra ngoài. Điều đó giúp cậu vượt qua mọi khó khăn, càng thất bại lại càng kiên cường.

Hằng Nguyệt đã sớm biết điều này nhưng nghe cậu kể lại những khó khăn mà cậu đã trải qua một cách bình thản, cô vẫn cảm thấy vô cùng trân trọng.

Cô vốn còn lo Lâm Hằng không theo kịp chương trình học. Giờ nhìn lại, hoàn toàn là cô lo thừa. Dù sao, độ khó của kỳ thi đại học ở Bắc Châu nổi tiếng là dễ hơn so với các tỉnh khác.

Hằng Nguyệt hoàn toàn yên tâm. Cô để Lâm Hằng vào bếp nấu ăn.

Lâm Hằng tự giác đến mức Hằng Nguyệt không cần phải nhắc nhở. Ăn xong, cậu lấy bài thi ra, ngồi đó lặng lẽ làm bài. Hằng Nguyệt sợ mình làm ồn, cô ôm máy tính từ bàn trà vào phòng.

Cậu làm liền hai bài thi. Xong đã là 12 giờ đêm. Vẫn còn hơn 10 phút nữa là đến giờ hẹn. Lâm Hằng xoay cổ qua lại, xương kêu “rắc, rắc”. Cậu nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn ra sau lưng thì thấy ghế sofa trống rỗng. Hằng Nguyệt không còn ở phòng khách nữa.

Cậu quay đầu lại, ngồi đó im lặng một lúc, sau đó dọn dẹp mặt bàn, nhẹ nhàng đi rửa mặt.

Đêm đến, ánh trăng sáng trong như nước chảy vào phòng khách, chiếu sáng một bóng người mờ ảo.

Lâm Hằng đi vệ sinh buổi tối, thấy Hằng Nguyệt đang ngồi co ro trên ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu đọc tạp chí.

Bên cạnh cô có một chiếc đèn nhỏ. Cô trông không khác gì ban ngày. Lâm Hằng tưởng cô bị mất ngủ, tiến lại gần hỏi: “Chị không ngủ được à…”

Chưa nói hết câu, thiếu niên đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu phát hiện Hằng Nguyệt đang cầm ngược cuốn tạp chí.

Lâm Hằng nhận ra điều gì đó. Cậu quỳ xuống bên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô. Quả nhiên, ánh mắt Hằng Nguyệt lơ đãng, không có tiêu cự, giống hệt như đêm mộng du kia.

Sau khi đi vệ sinh xong, Lâm Hằng không quay về phòng ngủ mà ngồi xuống bên cạnh Hằng Nguyệt.

Cậu không nói gì, cũng không cử động nhiều, chỉ ngồi đó lặng lẽ bầu bạn với cô. Rõ ràng, cậu định chờ Hằng Nguyệt an toàn về phòng ngủ rồi mới đi ngủ.

Lâm Hằng đã tìm hiểu về chứng mộng du trên điện thoại. Mặc dù Hằng Nguyệt nói nó không nguy hiểm, nhưng theo cậu, Hằng Nguyệt không có ý thức khi mộng du. Để đề phòng tai nạn, có người trông chừng cô vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, trên điện thoại toàn là những tiêu đề giật gân như “Sợ hãi! Một người đàn ông mộng du, ngã từ cửa sổ xuống và tử vong”“Một cậu bé 10 tuổi mộng du rồi đi lạc”. Cậu thực sự không dám lơ là.

Cô bị muỗi đốt còn khó chịu, nếu không may vấp ngã hay va vào đâu đó, chắc chắn sẽ đau mấy ngày.

Trong đêm vắng lặng, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh và an toàn. Lâm Hằng nhìn một sợi tóc của cô rũ xuống trước mắt. Mặc dù cậu biết cô không đọc tạp chí, nhưng vẫn đưa tay lên cẩn thận vén tóc cô ra sau tai.

Những chiếc đèn nhỏ màu vàng sáng được gắn trên tường, không phải là môi trường thích hợp để đọc sách. Lâm Hằng bật đèn rọi trên trần nhà, suy nghĩ một lúc, lại cầm cuốn tạp chí trong tay Hằng Nguyệt lên, đặt lại cho cô.

Đầu ngón tay cậu vô tình lướt qua lòng bàn tay cô. Người đã im lặng lâu như bị ai đó đánh thức khỏi giấc mơ. Hằng Nguyệt cử động.

Hằng Nguyệt đặt cuốn tạp chí lên đùi. Ánh mắt cô từ từ di chuyển từ cánh tay săn chắc của Lâm Hằng lên bờ vai rộng của cậu, rồi lại đi lên, dừng lại ở dái tai.

Cô đưa tay lên, những ngón tay thon dài lướt qua tóc ngắn ở tai cậu, giống như đêm hôm đó, véo lấy dái tai cậu.

Thiếu niên nín thở, lập tức cứng đờ như một tảng đá.




LIÊN HỆ ADMIN