Chương 9 : Mưa Máu

Cơn mưa xám trút xuống ngày một nặng hạt, lạnh lẽo và tang thương. Tiếng gầm gừ của bầy zombie vang vọng khắp nơi, hòa cùng tiếng mưa rơi và tiếng gió rít, tạo thành một bản giao hưởng của ngày tận thế. Bị kẹt giữa vòng vây của zombie và sự ích kỷ của những người sống sót, nhóm của Mộ Thất rơi vào tình thế hiểm nghèo.

“Bọn họ đang thu hút zombie về phía chúng ta!” Đổng Phúc Sinh kinh hãi nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi. Qua lớp kính mờ hơi nước, ông ta thấy Lý Cường và vài kẻ khác đang cố tình la hét, đập phá đồ đạc, tạo ra tiếng động để đẩy lũ quái vật về phía nhóm người đang bị kẹt bên ngoài.

“Chỉ cần bọn chúng chết, lũ zombie sẽ không còn hứng thú với chúng ta nữa!” Lý Cường gào lên, khuôn mặt gầy gò của hắn trở nên méo mó vì sợ hãi và độc ác.

Hướng Đông, người quản lý, cố gắng ngăn cản. “Đồ ngu! Làm vậy chỉ khiến chúng kéo đến đông hơn thôi!”. Nhưng trong cơn hoảng loạn, không ai còn nghe lời ông ta nữa.

Mộ Thất lạnh lùng quan sát tất cả. Cô biết, trong hoàn cảnh này, trông chờ vào lòng tốt của người khác là điều ngu ngốc nhất. Cô quay sang mẹ và Sĩ Thụy Kỳ, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

“Mẹ, dị năng của mẹ có thể tạo ra mũi tên nước, hãy lên nóc xe, yểm trợ từ trên cao. Thụy Kỳ, dùng dị năng gia cố cửa xe, biến nó thành một tấm khiên, dùng gậy bảo vệ mẹ. Nhà họ Đổng, ở yên trong xe, khóa chặt cửa!”.

Mệnh lệnh của cô ngắn gọn, rõ ràng và đầy uy lực. Không ai do dự. Dung Nguyệt và Sĩ Thụy Kỳ nhanh chóng vào vị trí. Ngay cả Đổng Phúc Sinh, người đàn ông vốn nhút nhát, cũng lập tức làm theo, đưa vợ con vào xe và khóa chặt cửa.

“Con sẽ mở đường.” Mộ Thất nói xong, tay đã cầm chắc hai con dao phay.

Bầy zombie, bị kích thích bởi tiếng động và mùi máu tươi, đã bắt đầu tấn công. Chúng trèo qua những chiếc xe bỏ hoang, lao về phía họ như một cơn lũ thối rữa.

Trận chiến bắt đầu.

Từ trên nóc xe, Dung Nguyệt tập trung tinh thần. Những mũi tên nước sắc nhọn liên tiếp được bắn ra. Dù không có sức công phá như lửa, nhưng chúng đủ mạnh để đâm xuyên qua hốc mắt của lũ zombie, khiến chúng lảo đảo rồi ngã gục. Kinh nghiệm làm bác sĩ giúp bà xác định điểm yếu của kẻ thù một cách chính xác.

Bên dưới, Sĩ Thụy Kỳ dũng cảm đối mặt với những con zombie áp sát. Cây gậy gỗ của cô bé đã được phủ một lớp kim loại sáng bóng, mỗi cú vung lên đều mang theo sức nặng ngàn cân, dễ dàng đập nát sọ của những con quái vật. Lớp kim loại trên cửa xe cũng trở thành một bức tường phòng ngự vững chắc, chặn đứng những móng vuốt sắc nhọn.

Nhưng tâm điểm của trận chiến chính là Mộ Thất.

Cô như một cơn lốc đen, lao vào giữa bầy zombie. Phong nhận vô hình bay ra từ tay cô, sắc bén và chết chóc. Mỗi lưỡi gió lướt qua là một cái đầu zombie rơi xuống. Cô không chỉ dùng dị năng, kỹ năng cận chiến mà cô rèn luyện trong năm năm địa ngục của kiếp trước giờ đây được phát huy đến cực hạn. Cô di chuyển linh hoạt, né tránh những cú vồ của zombie, đồng thời ra đòn kết liễu một cách gọn gàng, hiệu quả đến mức khiến những kẻ đang quan sát từ bên trong cửa hàng phải sững sờ.

Bất ngờ, một con zombie khác thường xuất hiện. Nó to lớn hơn những con khác, di chuyển nhanh nhẹn hơn và trong đôi mắt trắng dã của nó dường như có một tia khôn ngoan, tàn độc. Cơn mưa xám đã thúc đẩy sự tiến hóa của nó. Nó không tấn công Mộ Thất, mà lao thẳng về phía Sĩ Thụy Kỳ, kẻ trông có vẻ yếu nhất.

“Thụy Kỳ, cẩn thận!” Dung Nguyệt hét lên, vội vàng bắn tên nước về phía nó, nhưng nó dễ dàng né được.

Sĩ Thụy Kỳ đối mặt với con zombie tiến hóa, cô bé nhanh chóng rơi vào thế yếu. Sức mạnh của nó quá lớn, chỉ một cú va chạm đã khiến cô bé suýt ngã. Nó vung móng vuốt, nhắm thẳng vào mặt cô bé.

Đúng lúc đó, Dung Nguyệt hét lên, không còn là những mũi tên nước riêng lẻ nữa, mà là cả một dòng nước áp suất cao được nén lại, bắn thẳng vào con zombie. Lực đẩy cực mạnh khiến nó mất thăng bằng, lảo đảo lùi lại.

Sĩ Thụy Kỳ không bỏ lỡ cơ hội. Cô bé dùng hết sức bình sinh, đập mạnh cây gậy kim loại vào chân nó. Một tiếng “rắc” vang lên, chân của con zombie đã bị đánh gãy.

Ngay sau đó, bóng của Mộ Thất đã xuất hiện. Cô nhảy lên từ phía sau, con dao phay trong tay lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, chém một đường hoàn hảo, đầu của con zombie tiến hóa bay lên không trung.

Sự phối hợp ăn ý của ba người đã hạ gục mối đe dọa lớn nhất.

Những người sống sót trong cửa hàng chứng kiến tất cả. Sự sợ hãi trong mắt họ dần biến thành kinh ngạc, rồi thán phục. Họ nhận ra, nhóm người phụ nữ và đứa trẻ bên ngoài không phải là gánh nặng, mà là những chiến binh thực thụ, là hy vọng sống sót duy nhất của họ lúc này.

“Bọn họ… bọn họ đang cứu chúng ta!” Hướng Đông hét lên. “Mau lên, mở cửa, dùng kệ hàng tạo thành một phòng tuyến! Chúng ta phải giúp họ!”.

Lần này, ngay cả Lý Cường cũng không dám phản đối. Hắn đã bị sức mạnh của Mộ Thất dọa cho mất mật. Mọi người đồng lòng đẩy những kệ hàng nặng nề ra, tạo thành một chướng ngại vật vững chắc ở cửa, đồng thời ném ra những vật dụng có thể gây sát thương, hỗ trợ nhóm Mộ Thất từ bên trong.

Một liên minh mong manh, tạm thời được hình thành giữa hai nhóm người xa lạ, chỉ vì một mục tiêu chung duy nhất: sống sót.

Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Zombie vẫn đang ùn ùn kéo đến. Cơn mưa xám vẫn lạnh lẽo rơi. Nhưng giờ đây, trong lòng mỗi người không chỉ còn sự sợ hãi, mà đã nhen nhóm lên một tia hy vọng. Mộ Thất đứng giữa bãi chiến trường, quần áo đã nhuốm đầy máu đen hôi thối. Cô kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Đêm nay, sẽ là một đêm rất dài.




LIÊN HỆ ADMIN