Chương 7 : Mũi Tên Lạc

Kể từ đêm cuối cùng của lời giao ước, Dịch U đình lại trở về với vẻ hoang vắng, lạnh lẽo vốn có. Dung Diên không còn lý do gì để đến đó nữa. Nàng cố gắng quay trở lại với cuộc sống bình lặng trước kia, ban ngày thêu thùa, đọc sách, thỉnh thoảng đến Dao Hoa cung trò chuyện cùng hoàng tỷ. Nhưng trong lòng nàng lại có một khoảng trống không thể lấp đầy. Nàng bất giác nhớ đến những đêm dưới ánh nến leo lét, nhớ đến sự im lặng căng thẳng giữa hai người, nhớ cả cảm giác khi những ngón tay run rẩy của mình chạm vào tấm lưng đầy sẹo của hắn.

Tống Tuân cũng không còn xuất hiện trong tầm mắt của nàng nữa. Hoàng tỷ dường như đã tạm thời quên đi “món đồ chơi” này, không còn ra lệnh cho hắn đến hầu hạ. Hắn như một bóng ma, biến mất khỏi cuộc sống của nàng, nhưng hình ảnh về hắn lại ngày càng rõ nét trong tâm trí. Nàng không biết rằng, từ một góc khuất nào đó trong hoàng cung rộng lớn, vẫn luôn có một đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát nàng. Tống Tuân nhìn thấy nàng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, thấy nàng đi dạo trong ngự hoa viên với vẻ mặt u sầu. Hắn không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Sự tồn tại của nàng đã phá vỡ kế hoạch của hắn, làm xáo trộn trái tim vốn đã nguội lạnh của hắn. Nàng là điểm yếu của hắn, hay là một quân cờ bất ngờ mà hắn có thể lợi dụng?

Sự thay đổi của Dung Diên không qua được mắt hoàng tỷ Dung Yên. Chị ấy nhận ra em gái mình dạo này hay lơ đãng, có lúc đang nói chuyện lại đột nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

“Tiểu Ngũ,” một buổi chiều, khi hai chị em đang ngồi trong đình ngắm sen, Dung Yên đột nhiên hỏi, “muội có tâm sự gì sao? Dạo này trông muội cứ như người mất hồn.”

Dung Diên giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không có ạ, muội chỉ là… thấy trong người hơi mệt mỏi thôi.”

Dung Yên nhìn nàng đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm. Chị ấy chỉ thầm quyết định sẽ cho người để ý đến em gái mình nhiều hơn.

Vài ngày sau, hoàng đế Yến quốc, người đã lâu không màng đến chính sự, đột nhiên cảm thấy buồn chán. Để giải khuây, ông ta ra lệnh tổ chức một buổi săn bắn nhỏ trong khu vườn săn phía tây hoàng cung. Tất cả hoàng tử, công chúa đều phải tham gia.

Tin tức này đối với Dung Diên mà nói không khác gì sét đánh ngang tai. Nàng sợ những nơi đông người, sợ những hoạt động ồn ào. Nhưng điều khiến nàng sợ hãi nhất chính là sự có mặt của Nhị hoàng tử Dung Dục. Kể từ lần bị hắn chặn đường sàm sỡ, nàng luôn cố gắng tránh mặt hắn. Giờ đây, trong một khu vườn săn rộng lớn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để tiếp cận nàng.

Quả nhiên, ngay khi buổi săn bắt đầu, Dung Diên đã cảm nhận được ánh mắt nhớp nhúa của Dung Dục dán chặt lên người mình. Hắn ta cùng một đám công tử bột vây quanh, vừa cười nói vừa liếc về phía nàng, ánh mắt không hề che giấu ý đồ xấu xa. May mắn là có hoàng tỷ Dung Yên luôn ở bên cạnh, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo hắn, khiến hắn tạm thời không dám làm càn.

Buổi săn bắn diễn ra trong sự náo nhiệt giả tạo. Tiếng hò reo, tiếng cung tên vun vút, tiếng ngựa hí vang trời. Tống Tuân cũng có mặt ở đó. Hắn không được tham gia săn bắn, mà chỉ bị phân công làm những công việc lặt vặt như dắt ngựa, nhặt tên cho các vị chủ tử. Hắn mặc bộ y phục của hạ nhân, cúi đầu lặng lẽ làm việc, hoàn toàn hòa lẫn vào đám đông tôi tớ, không ai để ý. Nhưng đôi mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi bóng hình nhỏ bé đang cố gắng trốn sau lưng Dung Yên.

Khi cuộc săn đang vào hồi gay cấn, một con hươu sao đột nhiên lao ra từ trong rừng, chạy về hướng của các công chúa. Đám đông trở nên hỗn loạn. Trong lúc mọi người đang vội vàng giương cung, Dung Yên bị một vị công chúa khác kéo đi xem chiến lợi phẩm. Chỉ trong chốc lát, Dung Diên đã bị tách ra khỏi hoàng tỷ.

Đây chính là cơ hội mà Dung Dục đã chờ đợi. Hắn ta ra hiệu cho đám tay chân, nhanh chóng chặn hết các lối đi xung quanh, dồn Dung Diên vào một góc vắng vẻ sau một lùm cây rậm rạp.

“Ngũ hoàng muội, sao muội cứ trốn tránh hoàng huynh mãi thế?” Dung Dục bước tới, gương mặt phì nộn nở một nụ cười bệnh hoạn. “Hôm nay không có Tam hoàng tỷ ở đây, xem ai có thể bảo vệ được muội.”

Dung Diên sợ hãi lùi lại, lưng chạm vào thân cây lạnh ngắt. “Nhị hoàng huynh, xin huynh hãy tự trọng! Đây là nơi đông người.”

“Đông người thì sao?” Dung Dục cười lớn. “Bọn họ đều là người của ta. Hôm nay, ta phải cho muội biết, chống đối ta sẽ có kết cục gì.”

Hắn ta vươn bàn tay béo mập về phía nàng. Dung Diên nhắm chặt mắt, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng. Nàng rút ra con dao găm phòng thân mà Tống Tuân đã trả lại, nhưng bàn tay nàng run rẩy đến mức không thể cầm chắc.

Ngay lúc đó, một tiếng “Vút!” sắc lẹm vang lên.

Một mũi tên từ đâu bay tới, không nhằm vào ai cả, mà cắm phập vào thân cây ngay phía trên đầu Dung Dục, chỉ cách mái tóc của hắn vài phân. Mũi tên rung lên bần bật, đuôi tên vẫn còn khẽ lay động.

Dung Dục giật bắn mình, sợ hãi ngước lên nhìn mũi tên đang ở ngay trên đỉnh đầu mình. Cả người hắn ta cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn ta biết, đây không phải là một mũi tên lạc. Lực cắm sâu và chuẩn xác như vậy, rõ ràng là một lời cảnh cáo. Kẻ bắn tên hoàn toàn có thể lấy mạng hắn, nhưng đã cố tình nương tay.

“Hoàng huynh! Mọi người! Mau nhìn kìa, Nhị hoàng tử suýt nữa thì bị tên bắn trúng!” Một giọng nói a dua của tên công tử nào đó trong đám của Dung Dục đột nhiên la lớn, cố tình gây sự chú ý.

Sự việc nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Hoàng tỷ Dung Yên nghe thấy tiếng hét cũng vội vàng chạy tới. Thấy em gái mình an toàn, còn Dung Dục thì mặt cắt không còn giọt máu, chị ấy lập tức hiểu ra có chuyện gì.

“Nhị hoàng huynh thật là có phúc lớn,” Dung Yên cười lạnh, “đi săn mà cũng có người muốn lấy mạng. Xem ra huynh đã đắc tội với không ít người đâu.”

Dung Dục tức đến sôi máu nhưng không thể làm gì được. Hắn ta không biết kẻ nào đã ra tay, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, hung hăng trừng mắt nhìn Dung Diên một cái rồi dẫn đám tay chân rời đi.

Dung Diên vẫn còn đứng chết trân tại chỗ, tim đập như muốn vỡ tung. Khi nguy hiểm đã qua đi, nàng mới run rẩy nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm người đã cứu mình. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua khu vực của đám hạ nhân. Giữa đám đông đang xôn xao bàn tán, Tống Tuân vẫn đang lặng lẽ nhặt những mũi tên rơi vãi dưới đất, gương mặt không một chút biểu cảm, như thể chuyện vừa xảy ra không hề liên quan đến hắn. Hắn chỉ là một tên nô tài nhỏ bé, tầm thường.

Nhưng Dung Diên biết, không thể nào là sự trùng hợp. Mũi tên đó, chắc chắn là của hắn.

Nàng nhìn hắn, người đang cúi đầu làm công việc hèn mọn của mình. Hắn đã cứu nàng. Lại một lần nữa. Mối quan hệ giữa họ, vốn đã phức tạp, giờ lại càng thêm rối rắm. Nỗi sợ hãi trong nàng giờ đây đã xen lẫn một cảm giác biết ơn khó nói thành lời, và cả một sự tò mò không thể kìm nén. Con người này, rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa?

 




LIÊN HỆ ADMIN