Chương 17 : Ngã rẽ
Tạ Nhu bước ra khỏi khách sạn, cơn gió đêm se lạnh ùa vào chiếc váy dạ hội mỏng manh khiến cô bất giác rùng mình. Hàn Định Dương nhắn tin nói anh sẽ đến ngay, bảo cô đợi một chút. Cô bèn ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, lôi điện thoại ra lướt tin tức.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes màu đen bóng loáng từ từ dừng lại ngay trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Là Lý Ánh Huyên, cô bạn cùng lớp kịch nghệ.
Lý Ánh Huyên cũng là một nhân vật khá nổi trong khoa. Xuất thân giàu có, lại có chút danh tiếng từ vài bộ phim chiếu mạng, cô ta luôn tỏ ra kiêu ngạo. Hồi năm nhất, cô ta từng theo đuổi Hàn Định Dương một cách rầm rộ, nhưng thất bại. Cũng vì chuyện đó mà cô ta và Tạ Nhu từng có vài lần lời qua tiếng lại.
“Tạ Nhu, muộn thế này rồi còn ngồi đây làm gì?” Lý Ánh Huyên hỏi, giọng điệu có chút mỉa mai.
“Tôi đợi người.”
“Đợi Hàn soái ca à?” Cô ta cười, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng phệ đang ngồi ở ghế lái. “Bạn trai bằng tuổi đúng là không biết chiều chuộng gì cả. Nhìn xem, như nhà tôi đây này, gọi một tiếng là đến đón ngay.”
Cô ta cố tình giơ tay lên vuốt tóc, để lộ chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn trên ngón tay, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
“Phụ nữ có mấy năm tuổi xuân thôi. Em đem đặt cược vào mấy cậu trai trẻ, đợi đến lúc bọn họ thành công rồi, có khi nó lại đá em đi tìm một cô gái trẻ hơn. Em gái à, dại lắm.”
Tạ Nhu chỉ mỉm cười, không đáp. Cô thừa hiểu Lý Ánh Huyên đang muốn khoe khoang và chọc tức mình.
“Hay là lên xe đi, chị bảo chú Lưu đưa em về. Ngồi đây đợi, lát nữa có khi lại phải chen chúc xe buýt về trường đấy.”
“Ồ, chúng tôi không đi xe buýt về trường. Nhà chúng tôi ở gần đây, tôi đợi A Định rồi cùng nhau đi bộ về.”
Câu nói của Tạ Nhu khiến nụ cười trên mặt Lý Ánh Huyên cứng lại: “Ồ, hai người… sống chung rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy… chúc mừng nhé.”
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: “Nhu Nhu.”
Hàn Định Dương đã đến. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay xách một túi đồ nhỏ, thong thả bước tới. Sự xuất hiện của anh như một luồng ánh sáng, khiến người đàn ông trung niên trong chiếc xe sang trọng kia bỗng trở nên vô cùng tầm thường và cũ kỹ. Lý Ánh Huyên nhìn thấy Hàn Định Dương, gương mặt càng thêm khó coi. Cô ta không ngờ, chỉ vài năm không gặp, anh lại càng trở nên xuất chúng và cuốn hút đến vậy.
Hàn Định Dương lịch sự gật đầu chào Lý Ánh Huyên, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ vẻ xa lạ: “Xin chào.”
Sự lạnh nhạt của anh còn đau hơn cả một cái tát. Lý Ánh Huyên xấu hổ đến mức không nói được lời nào, vội giục tài xế lái xe đi mất.
“Ai thế?” Hàn Định Dương hỏi, đưa cho Tạ Nhu một ly trà sữa ấm.
“Một người ghen tị với hạnh phúc của chúng ta.” Tạ Nhu vui vẻ đáp, cắm ống hút uống một ngụm lớn.
Anh bật cười, vòng tay qua vai cô, cùng cô đi bộ về nhà. “Xem người ta kìa, đi xe sang, có người đưa đón. Vợ à, em cũng phải cố gắng làm việc, sớm ngày mua nhà mua xe cho anh đấy nhé.”
Tạ Nhu cười khúc khích: “Được thôi, hôm nào em cũng đi tìm một ‘chú Lưu’, lừa ông ấy mua xe cho em rồi đưa anh đi hóng gió.”
Hàn Định Dương liếc nhìn vòng một phẳng lì của cô, trêu chọc: “Kẻ ngốc đó e là không dễ tìm đâu.”
“Này!” Tạ Nhu tức giận véo vào hông anh. “Chê em chứ gì!”
“Anh không giống những người đàn ông khác,” anh ghé sát vào tai cô, thì thầm, “anh chỉ thích loại nhỏ thôi.”
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Sau bữa tiệc hôm đó, tình bạn giữa Tạ Nhu và A Xuân dường như đã được hàn gắn, nhưng một khoảng cách vô hình vẫn tồn tại. Sự nghiệp của A Xuân bất ngờ khởi sắc trở lại. Cô nhận được vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh “Khuynh Thành”. Bộ phim thành công vang dội, đưa tên tuổi của A Xuân, hay bây giờ là Hồ Nhĩ Nam, lên một tầm cao mới.
Nhưng đi cùng với danh tiếng là những tin đồn không mấy hay ho. Người ta bắt đầu xì xào về việc cô có “kim chủ” chống lưng. Ban đầu, Tạ Nhu còn đứng ra bênh vực bạn, nhưng rồi một hôm, cô tận mắt nhìn thấy một chiếc Audi A6 màu đen kín đáo đến đón A Xuân sau buổi quay. Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng cô.
Cô quyết định không thể im lặng được nữa. Cô hẹn A Xuân ra một quán cà phê yên tĩnh.
“A Xuân, những tin đồn trên mạng… có thật không?”
A Xuân, giờ đây đã là một ngôi sao lớn, không còn vẻ yếu đuối ngày xưa. Cô nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên đáp: “Là thật.”
“Người đó là ai?”
“Một người có thể giúp tớ.” Cô nhìn Tạ Nhu, ánh mắt có chút thách thức. “Ông ấy lớn tuổi rồi, có quyền lực, và đáng tin hơn đám doanh nhân trẻ nhiều.”
“Anh ta có gia đình rồi phải không?”
“Đương nhiên. Con trai ông ta còn lớn tuổi hơn tớ.”
Tạ Nhu sững sờ, cô không thể tin vào tai mình. “Sao cậu… sao cậu có thể trượt dốc đến mức này? Cậu đang phá hoại gia đình người khác!”
A Xuân cười lạnh: “Nhu Nhu, cậu ngây thơ quá. Cậu có Hàn Định Dương yêu thương, có gia đình chống lưng, cậu làm sao hiểu được nỗi khổ của một người không có gì trong tay như tớ. Hạnh phúc rồi thì đừng rao giảng đạo lý với người bất hạnh.”
“Cậu…” Tạ Nhu tức giận đến mức không nói nên lời.
“Nếu không có ông ấy, liệu tớ có được vai diễn trong ‘Khuynh Thành’ không? Liệu tớ có được như ngày hôm nay không? Cậu nói xem!”
Tạ Nhu đứng bật dậy, cầm lấy túi xách, giọng nói lạnh đi: “Tôi không ngờ cậu lại trở thành người như vậy. Chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Cô quay người bước đi. Nỗi thất vọng và đau đớn xâm chiếm lấy cô. Tình bạn bao nhiêu năm của họ, hóa ra lại có thể kết thúc một cách cay đắng như vậy.
“Đúng vậy, tôi là tiểu tam thì sao?” A Xuân hét lên từ phía sau. “Tôi làm vậy cũng là vì ai? Nếu không phải vì cậu, tôi có cần phải làm đến mức này không?”
Tạ Nhu khựng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
A Xuân bật khóc, những giọt nước mắt uất nghẹn lăn dài: “Bởi vì tôi ghen tị với cậu! Tôi ghen tị vì cậu có Hàn Định Dương! Tôi cũng muốn có một người đàn ông yêu thương tôi, che chở cho tôi như vậy! Nhưng tôi không có! Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, dùng mọi cách để đi lên! Cậu nói xem, tôi làm vậy là sai sao?”
Nhìn người bạn thân đang khóc trong tuyệt vọng, Tạ Nhu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Cô không còn tức giận nữa, chỉ còn lại sự đau xót và bất lực. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một tờ giấy ăn lên bàn, rồi quay người rời đi.
Đi được vài bước, cô dừng lại, không quay đầu, giọng nói cứng rắn vang lên.
“Kết thúc thì kết thúc! Ngày nào cậu còn làm tiểu tam, ngày đó tôi không nhận cậu là bạn.”