Chương 16 : Ngày đầu đến trường

Sau khi đến trường, Lâm Hằng đến văn phòng tìm cô Tạ. Lớp 12 rất nặng, chỉ còn hơn một tháng nữa là thi đại học nên cậu nhận được hơn 10 cuốn sách bài tập.

Lúc này đang là giờ tự học đầu buổi sáng. Các lớp học dọc hành lang đều rất ồn ào.

Tòa nhà hình chữ U, cấp 2 và cấp 3 nhập lại làm một. Tòa phía tây là cấp 2, phía đông là cấp 3. Giữa là một khu vận động rộng lớn.

Màn hình khổng lồ trên tường, núi đá và thác nước nhân tạo, cùng với nhiều thang máy thẳng lên tầng trên cùng, tất cả đều toát lên vẻ giàu có.

Những ngày qua Lâm Hằng luôn tỏ ra bình thản. Thế nhưng lúc này, nghe thấy tiếng đọc sách sau một thời gian dài không nghe, trong lòng cậu vẫn dâng lên một cảm giác vui mừng khi được trở lại trường học.

Hành lang hình chữ U, hai bên đối diện nhau là các lớp học. Cô Tạ dẫn Lâm Hằng đi qua hành lang, vừa đi vừa giới thiệu bố cục tòa nhà, và dặn cậu nếu có bất cứ vấn đề gì thì cứ đến văn phòng tìm cô.

Mặc dù trường này toàn con nhà giàu nhưng số học sinh được hiệu trưởng đích thân dẫn đến gặp cô không quá 5 người. Vì vậy, cô Tạ không dám lơ là.

Lâm Hằng có thể cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của cô Tạ dành cho mình. Cậu cũng biết đó là nhờ Hằng Nguyệt. Cậu im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng “ừm” một tiếng hoặc nói lời cảm ơn.

Cô Tạ thấy cậu có tính cách trầm lặng nhưng lại khiêm tốn, lễ phép, khóe miệng không kìm được mà cong lên. Dù sao thì con nhà giàu khó dạy nhất, không thể đánh, không thể mắng. Có một học sinh biết tôn sư trọng đạo như này thật hiếm.

Trong lớp cô có một cậu nhóc ngông cuồng, cứ thấy mặt là cô lại đau đầu. Nhưng cậu ta lại có gia thế lớn, cô không dám nặng lời. Nếu cậu ta không vui, có khi cô phải nghỉ việc.

Cảm giác đầu tiên khi Lâm Hằng bước vào lớp chuyên ban 1 là lớp này yên tĩnh hơn các lớp khác. Hầu hết học sinh không đọc sách mà cúi đầu làm bài tập.

Lớp chuyên ban 1 là lớp được quản lý lỏng lẻo nhất nhưng lại tự giác nhất. Học sinh đều là những người xuất sắc, mỗi người có một cách học riêng. Cách quản lý đồng đều như các lớp khác không phù hợp với những học sinh xuất sắc này.

Cô Tạ dường như đã quen với phong cách học độc đáo của lớp mình. Cô đứng trên bục giảng, gõ vào bảng đen để thu hút sự chú ý của học sinh: “Thông báo một chút nhé, lớp chúng ta có một bạn học mới. Trong hơn một tháng tới, cậu ấy sẽ cùng chúng ta chiến đấu trong kỳ thi cuối cùng. Vỗ tay chào đón nào!”

Cô Tạ vỗ tay. Học sinh trong lớp cũng hưởng ứng theo, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên. Ánh mắt tò mò đổ dồn về Lâm Hằng.

Một cô gái ngồi ở phía sau, gần cửa sổ, nhìn Lâm Hằng vài giây. Dường như phát hiện ra điều gì đó, cô khuỷu tay vào người bạn cùng bàn đang cúi đầu vật lộn với bài toán và phấn khích nói: “Ngôn Ngôn, nhìn kìa, bạn mới hình như không cao lắm!”

Cậu bạn tên “Ngôn Ngôn” đeo kính gọng đen. Nghe thấy hai từ “chiều cao”, sắc mặt cậu lập tức sa sầm, bực tức nói: “Đừng làm phiền tôi!”

Nói rồi, cậu bực bội gạt tay cô gái ra, tay phải vẫn viết công thức vào giấy nháp. Đây là phong cách của một học sinh giỏi mọt sách điển hình.

“Thật mà!” Cô gái cũng không tức giận, cười hì hì: “Nhìn đi, cậu ấy đứng chỉ cao hơn thầy Tạ một chút thôi. Tối đa là 1m75, cậu 1m73, không chừng cậu ấy lén lút đi giày độn đế, còn lùn hơn cậu đấy!”

Lớp chuyên ban 1 có 47 học sinh, nam nữ ngang nhau. Trong đó, 41 học sinh có chiều cao vượt trội. Lợi thế di truyền bẩm sinh thể hiện rõ trong lớp này. Dù là trí tuệ hay thể chất, họ luôn cao hơn người bình thường.

Đây là một sự thật không thể phủ nhận hay thay đổi.

Khi tất cả mọi người trong lớp này đứng cạnh nhau, họ như một bụi tre cao vút, khiến lớp học có vẻ chật chội.

Nhưng trong “rừng tre” này cũng có vài người bình thường, không quá cao. Lý Ngôn là một trong số đó, và là người thấp nhất.

Đột nhiên nghe nói trong lớp có một người có thể còn thấp hơn mình, Lý Ngôn không kìm được tò mò, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.

Lâm Hằng đang tự giới thiệu bản thân, chỉ một câu ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi tên là Lâm Hằng.”

Cậu cao gầy, đường nét khuôn mặt cứng rắn, đôi mắt đen láy. Vẻ ngoài nổi bật. Ngoại hình tốt là một lợi thế ở bất cứ đâu. Cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao.

Một nam sinh nhíu mày, không kìm được nói với bạn bên cạnh: “Chịu rồi, ăn gì mà đẹp trai thế!”

Một người khác đẩy kính, khá tự tin nói: “Đúng vậy, gần bằng tôi rồi.”

Cô Tạ giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. Cô đảo mắt quanh lớp. Lớp chỉ còn một chỗ trống ở cuối dãy gần cửa sổ. Một nam sinh tóc cắt ngắn đang úp mặt ngủ.

Cậu ta cong lưng, một chân dài gác ra ngoài bàn. Tai đeo một chiếc khuyên tai màu bạc. Từ lúc cô Tạ vào lớp đến giờ, cậu ta vẫn chưa ngẩng mặt lên. Cô gái vừa nói Lâm Hằng lùn ngồi ở bàn trên. Thấy ánh mắt cô Tạ nhìn qua, cô khuỷu tay vào bàn của cậu ta, hạ giọng nhắc nhở: “Xuyên Tử! Đừng ngủ nữa, cô Tạ đến rồi!”

Giọng cô hạ thấp nhưng tiếng khuỷu tay va vào bàn lại không hề nhỏ. Một tiếng “rầm” vang lên, cả lớp chú ý. Người vẫn đang ngủ say cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ngồi bàn trước. Sau đó, cậu liếc mắt nhìn cô Tạ trên bục giảng, cuối cùng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Lâm Hằng đang đứng dưới bục.

Mắt cậu ta rất sáng, không giống người vừa tỉnh dậy. Mày cau lại, lộ ra sự hung dữ. Khuôn mặt cậu không hề có biểu cảm sợ hãi khi bị giáo viên bắt quả tang.

Người này chính là cậu học sinh ngông cuồng mà cô Tạ vừa yêu vừa ghét: Cố Xuyên.




LIÊN HỆ ADMIN