Chương 17 : Ngòi Nổ Trước Lễ Tế

Bầu trời hôm ấy u ám, mây đen cuồn cuộn kéo về, như báo hiệu tai ương sắp ập xuống. Trong làng, tiếng trống vang rền không ngớt, từng nhịp như thúc giục cho lễ tế lớn ngày mai.

Trương Tiểu Phàm và cả nhóm bị nhốt trong căn chòi cũ kỹ, lính gác dày đặc. Từ khe hở, hắn nhìn ra quảng trường, thấy đám thổ dân dựng thêm cọc gỗ, xếp củi khô thành những giàn lửa cao ngất. Mùi máu và khói đã len lỏi khắp không khí.

A Khiêm nghiến răng, thì thầm:
“Hoắc Minh Nguyệt điên rồi. Hắn muốn dùng máu để khẳng định quyền lực. Nhưng ta thấy nhiều người trong làng bắt đầu dao động. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Tiểu Phàm gật nhẹ, giọng khàn nhưng chắc nịch:
“Vậy phải kéo họ về phía mình. Nếu không, ngày mai chúng ta sẽ bị thiêu sống.”

Đêm đến, khi bọn gác đổi ca, một bóng người lặng lẽ len qua khe cửa chòi. Đó là một thanh niên thổ dân trẻ, đôi mắt sáng rực, toàn thân run lên vì hồi hộp.

“Người của trời…” – anh ta thì thào bằng thứ tiếng pha tạp, đủ để hiểu. – “Nhiều người tin anh. Họ chán luật máu. Nếu ngày mai anh đứng lên, chúng tôi sẽ theo.”

Tiểu Phàm nắm chặt tay anh ta, mắt lóe sáng:
“Truyền lời ta: ngày mai, khi lửa bùng lên, chúng ta sẽ phản kháng. Không còn hiến tế nào nữa.”

Thanh niên gật mạnh, rồi biến mất vào đêm tối. Trong căn chòi, cả nhóm nín lặng. Tia hy vọng nhỏ bé vừa lóe lên, nhưng cùng với nó là một canh bạc sinh tử.

Trong khi mọi người đã ngủ chập chờn, Vân Nhi ngồi sát bên Tiểu Phàm. Cô ngập ngừng, giọng nghẹn lại:
“Anh Tiểu Phàm… nếu ngày mai anh có mệnh hệ gì, em… em không sống nổi đâu.”

Tiểu Phàm siết bàn tay cô, trầm giọng:
“Nghe anh, dù thế nào cũng phải sống. Em sống, anh mới có lý do để không gục ngã.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, ngọn lửa ấm áp bùng lên. Nhưng khoảnh khắc ấy bị phá tan bởi một giọng nói khẽ khàng phía sau.

Khả Tinh đứng ở góc chòi, mắt đỏ hoe, giọng run run:
“Thế còn em thì sao, Tiểu Phàm? Anh cũng đã nói sẽ không buông tay em. Anh nhớ chứ?”

Không khí như bị xé toạc. Vân Nhi quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh:
“Chị Khả Tinh, chị muốn gì nữa? Anh Tiểu Phàm đã chọn rồi. Chị đừng xen vào.”

Khả Tinh cắn môi, nước mắt lăn dài:
“Không! Anh ấy chưa chọn ai hết! Em cũng ở đây, em cũng đã liều chết vì anh ấy! Em không chấp nhận bị bỏ rơi!”

Tiểu Phàm sững người, tim quặn thắt. Lần đầu tiên, hai cô gái đứng đối diện nhau, ánh mắt đầy ghen tuông và đau khổ.

Vân Nhi bật khóc, ôm lấy cánh tay Tiểu Phàm:
“Anh nói đi! Anh chỉ cần em thôi, đúng không?”

Khả Tinh run rẩy tiến tới, siết lấy bàn tay còn lại của hắn:
“Còn em thì sao? Anh nỡ để em chết trong lòng mình sao?”

Tiểu Phàm lặng im, trái tim như bị xé làm đôi. Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Ngoài kia, tiếng trống lại vang, dồn dập như giục giã.

Sáng hôm sau, Hoắc Minh Nguyệt tập hợp toàn bộ bộ tộc ở quảng trường. Những cột lửa dựng sẵn, dây thừng, củi khô chất đống như chờ đón máu thịt.

Tù trưởng giơ giáo, giọng vang rền:
“Ngày mai, lửa sẽ rửa sạch phản loạn. Ai chống lại, sẽ bị thiêu!”

Đám đông chia đôi. Một nửa gào hò ủng hộ hắn, một nửa nhìn nhau do dự, ánh mắt dõi về phía Tiểu Phàm.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Phàm biết rõ: lễ tế không chỉ là cạm bẫy chết chóc, mà còn là ngòi nổ quyết định vận mệnh cả bộ tộc.

Hắn nắm chặt cây gậy, ánh mắt sắc như dao:
“Nếu ngày mai máu phải chảy, thì sẽ không còn là máu của người vô tội nữa. Anh thề sẽ đổi cả luật rừng này.”




LIÊN HỆ ADMIN