Chương 15 : Ngọn lửa hiến tế
Tiếng trống vang rền từng nhịp dồn dập, như thúc vào tim. Cả bộ tộc nhảy múa điên loạn quanh quảng trường, ngọn lửa hiến tế cháy bừng bừng, hắt ánh đỏ lên những khuôn mặt sơn vẽ dữ tợn.
Hoắc Minh Nguyệt đứng trên bục gỗ, cây giáo khổng lồ trong tay, giọng gầm như sấm:
“Luật rừng không thay đổi! Sau ba ngày thử thách, phải có một linh hồn bước vào lửa. Đó là máu dâng trời, là sức mạnh cho cả bộ tộc!”
Tiếng hò hét vang dậy, như sóng vỗ ầm ầm. Tôi siết chặt cây gậy, nhìn ngọn lửa hừng hực. Cái chết đang lơ lửng ngay trước mặt, nhưng trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ: không ai trong chúng tôi được chết.
Trịnh Vân Nhi bật khóc, lao đến ôm tôi, giọng lạc đi:
“Anh Tiểu Phàm, đừng… em sẽ đi thay. Em chỉ cần anh sống.”
Tôi quay lại, đôi mắt đỏ rực:
“Đừng bao giờ nói thế! Anh thà chết còn hơn nhìn em tan vào lửa.”
Nước mắt cô lăn dài, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng thấy.
Ngay lúc đó, Lâm Khả Tinh bước lên. Khuôn mặt cô trắng bệch, nhưng đôi mắt sáng rực:
“Nếu phải chọn, để em đi. Là em yếu đuối, là em gây rắc rối. Anh đã cứu em quá nhiều lần rồi, giờ đến lượt em trả giá.”
Tôi chết lặng, trái tim như bị xé làm đôi.
“Đừng… đừng ai nhắc đến chuyện hiến tế nữa! Anh sẽ không để ai trong các em phải chết!” – tôi gầm lên, tiếng vang át cả tiếng trống.
Một tràng cười man rợ vang lên. Khang Vĩ khoanh tay, ánh mắt lóe sự hiểm độc:
“Mày nói nghe hay lắm, Tiểu Phàm. Nhưng luật là luật. Nếu mày không chịu chọn, cả bọn chúng ta sẽ bị thiêu cùng nhau. Mày chắc chắn bảo vệ được tất cả không?”
Hắn quay sang Hoắc Minh Nguyệt, hô lớn:
“Tù trưởng! Tôi chọn! Tôi đề nghị hiến tế kẻ yếu nhất. Cô ta!”
Ngón tay hắn chỉ thẳng vào Vân Nhi.
“ĐỒ KHỐN NẠN!” – tôi gầm lên, lao tới tung cú đấm trời giáng.
Máu văng ra, Khang Vĩ ngã ngửa, nhưng vẫn cười khẩy:
“Mày càng điên, càng dễ chết thôi…”
Người của bộ tộc xôn xao, chia làm hai phe. Có kẻ reo hò muốn thấy máu ngay, có kẻ lại bàn tán, ánh mắt nghi ngờ luật lệ đẫm máu này. Trong đám đông, tôi thoáng thấy những ánh mắt khác lạ – không hẳn thù địch, mà đầy dao động.
Hoắc Minh Nguyệt giơ tay, tiếng trống dừng lại. Hắn nhìn tôi, ánh mắt như dao cắt:
“Ngươi to gan. Nhưng ngươi có dám thay cả bọn không? Nếu muốn phá luật, chỉ có một cách: ngươi phải đánh bại chiến binh mạnh nhất của ta. Nếu thắng, ngươi và đồng bọn được tha. Nếu thua… ngươi sẽ bước vào lửa.”
Tiếng hò hét lại nổ tung. Bộ tộc gào rú, đập trống như muốn xé nát bầu trời.
Tôi nheo mắt, nhìn thẳng vào hắn, giọng trầm lạnh:
“Được. Đưa kẻ mạnh nhất của ngươi ra đây.”
Một chiến binh khổng lồ bước ra. Thân hình cao lớn, da ngăm bóng loáng, toàn thân xăm trổ hoa văn, đôi mắt tóe lửa. Hắn cầm chùy gỗ to bằng nửa người tôi, gầm vang như dã thú.
Tiếng trống nổi lên, đất dưới chân rung chuyển. Cả làng hò hét, như gọi tên tử thần. Trận tử chiến bắt đầu.
Tôi lao lên trước, gậy gỗ vung mạnh, đập vào vai hắn. Tiếng nện vang dội, nhưng hắn gần như không hề hấn. Chùy gỗ quét ngang, tôi bật ngửa, máu trào nơi khóe môi.
“Tiểu Phàm!” – tiếng Vân Nhi và Khả Tinh cùng gào lên.
Tôi lảo đảo đứng dậy, lau máu, ánh mắt tóe lửa:
“Nếu hôm nay phải chết, tao cũng sẽ chết như một con sói, không phải con mồi!”
Chúng tôi quần thảo giữa quảng trường. Chùy gỗ nện xuống, đất vỡ tung, bụi bay mù mịt. Tôi né trái, lách phải, gậy đập liên tiếp vào đầu gối, vào hông.
Chiến binh khổng lồ gầm lên, loạng choạng. Tôi chớp thời cơ, nhảy lên vai hắn, vung gậy giáng thẳng xuống gáy.
Tiếng nện nặng nề vang lên. Hắn gục xuống, toàn thân co giật, rồi ngã nhào bất động.
Cả quảng trường chết lặng. Tiếng trống ngừng, không gian chìm vào im lặng.
Tôi đứng giữa vòng lửa, thở hồng hộc, gậy vẫn trong tay, ánh mắt rực cháy:
“Luật của các ngươi… hôm nay tao đã phá. Kẻ nào còn muốn máu của bạn tao, bước qua xác tao trước đã!”
Bầu không khí nổ tung. Một số thổ dân gào rú phẫn nộ. Nhưng cũng có những tiếng hô khác vang lên, gọi tôi là anh hùng, là người của trời. Niềm tin của bộ tộc đang lung lay.
Vân Nhi lao tới ôm chặt tôi, khóc nức nở. Khả Tinh cũng bước đến, ánh mắt vừa lo lắng vừa ngập tràn xúc động.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hoắc Minh Nguyệt:
“Tao sẽ không để luật máu tiếp tục tồn tại. Nếu mày muốn, tao sẽ đối mặt với mày. Nhưng từ nay, đừng mong lấy máu của người vô tội nữa.”
Hoắc Minh Nguyệt siết chặt cán giáo, đôi mắt lóe tia căm hận. Hắn không đáp, chỉ quay lưng bỏ đi. Tiếng trống vang lên trở lại, nhưng lần này chậm rãi, nặng nề và đầy bất an.