Chương 18 : Người nhà
Tạ Nhu trở về căn hộ của họ khi thành phố đã lên đèn. Căn hộ trống không, yên tĩnh đến đáng sợ. Mọi khi, cô sẽ gọi ngay cho A Xuân, kể lể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng bây giờ, người mà cô muốn tâm sự nhất lại chính là người đã gây ra vết thương lòng này.
Cô cảm thấy trống rỗng. Mối quan hệ từng là cả thế giới của cô, giờ đây đã vỡ tan thành từng mảnh. Cô mệt mỏi nằm cuộn mình trên chiếc ghế sofa, cố gắng không nghĩ gì cả, nhưng những ký ức về những ngày tháng tươi đẹp cùng A Xuân cứ thay nhau ùa về. Từ những ngày cấp ba ngây ngô ở thị trấn nhỏ, cho đến những ngày đầu bỡ ngỡ ở thủ đô, A Xuân đã luôn ở bên cạnh cô. Họ đã từng là tất cả của nhau.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, thấm ướt cả một góc gối. Cô không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Khi Hàn Định Dương trở về từ phòng thí nghiệm, đã gần nửa đêm. Căn hộ tối om, chỉ có ánh đèn đường hiu hắt chiếu vào từ khung cửa sổ. Anh thấy cô đang ngủ say trên sofa, gương mặt xinh xắn vẫn còn vương những vệt nước mắt.
Trái tim anh khẽ nhói lên.
Anh không đánh thức cô. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, bước chân không một tiếng động, đưa cô vào phòng ngủ. Anh đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, cẩn thận đắp chăn cho cô. Anh lấy một chiếc khăn ấm, dịu dàng lau đi những giọt lệ còn đọng trên má cô.
Cô khẽ cựa mình, mơ màng mở mắt. Thấy là anh, cô không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh, bờ vai run lên bần bật. Cơn nức nở bị kìm nén suốt cả buổi tối cuối cùng cũng vỡ òa.
Anh không hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Anh biết, lúc này, cô không cần những lời an ủi sáo rỗng. Cô chỉ cần một nơi để tựa vào. Anh siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vuốt nhẹ lên mái tóc cô.
“Không sao đâu,” anh thì thầm, giọng nói trầm ấm và đầy tin cậy. “Có anh ở đây rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản ấy, lại có sức mạnh xoa dịu hơn bất kỳ lời lẽ nào. Cô cứ thế khóc trong lòng anh, khóc cho đến khi mệt lả đi, chìm vào giấc ngủ sâu. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xót xa. Anh biết, cô gái mạnh mẽ của anh, thực ra lại vô cùng yếu đuối.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm sau.
Cuộc sống của họ đã bước vào một quỹ đạo mới. Căn hộ nhỏ giờ đây đã thực sự trở thành một mái ấm, tràn ngập hơi thở của cuộc sống. Sự nghiệp của Tạ Nhu ngày càng khởi sắc, cô đã trở thành một gương mặt quen thuộc trong làng giải trí, có được vị trí vững chắc của riêng mình. Hàn Định Dương cũng đang chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp, những nghiên cứu của anh đã đạt được những bước tiến đột phá.
Mối quan hệ của họ không còn là những nồng nhiệt, cuồng si của thuở ban đầu, mà đã lắng đọng lại, trở thành một sự gắn bó sâu sắc, một tình thân không thể tách rời.
Hôm đó, Tạ Nhu đến thăm nhà họ Hàn. Kể từ sau biến cố của ông Hàn Dụ Lâm, bà Dương Triệu đã sút đi trông thấy. Dù đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nỗi buồn và sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trên gương mặt bà.
Hàn Định Dương về nhà, thấy mẹ ngồi trầm ngâm trên sofa, anh lo lắng hỏi han, nhưng cũng chỉ biết hỏi những câu khô khan như “Mẹ đã uống thuốc chưa?”, “Mẹ có thấy trong người khó chịu không?”. Anh giỏi về những con số và thuật toán, nhưng lại rất vụng về trong việc an ủi và chia sẻ.
Tạ Nhu thấy vậy, liền đặt túi đồ xuống, ngồi xuống bên cạnh bà Dương Triệu. Cô không hỏi han gì về chuyện cũ, chỉ lân la kể những câu chuyện vui vẻ trên phim trường, về những món ăn mới mà cô học được. Cô còn lấy album ảnh cũ của gia đình ra, cùng bà xem lại những bức ảnh ngày xưa.
Sự ấm áp và tinh tế của Tạ Nhu dần dần xua đi không khí u ám trong căn nhà. Bà Dương Triệu bắt đầu mỉm cười, bà nắm lấy tay cô, giọng nói đầy cảm kích: “Có con ở đây, thật tốt.”
Hàn Định Dương đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát tất cả. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp và biết ơn vô hạn. Cô gái của anh, không chỉ là người yêu, mà đã thực sự trở thành một phần không thể thiếu của gia đình anh, trở thành chỗ dựa tinh thần cho cả anh và mẹ. Anh nhận ra, tình yêu của họ đã vượt qua giới hạn của sự lãng mạn đơn thuần, để trở thành một sự đồng hành, một sự san sẻ thực sự.
Tối đó, khi hai người đã trở về căn hộ của mình, anh ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, thì thầm: “Cảm ơn em.”
Tạ Nhu quay lại, vòng tay qua cổ anh: “Em cũng là người nhà mà.”
Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Tương lai phía trước có thể còn nhiều chông gai, nhưng chỉ cần có cô ở bên, anh biết mình có thể vượt qua tất cả. Họ không chỉ là những người yêu nhau, họ đã là một gia đình.