Chương 6 : Những Dấu Hiệu Lặng Thầm
Thời gian thấm thoắt trôi, guồng quay tích trữ lặng lẽ của Lâm Du Du đã đi vào quỹ đạo ổn định được gần nửa năm. Cứ ba ngày một lần, chiếc xe tải của Vũ Đại Tráng lại đều đặn xuất hiện, mang theo đầy ắp lương thực và thực phẩm tươi sống. Nhà kho nhỏ của cô trở thành một điểm trung chuyển bí mật, chứng kiến những ngọn núi hàng hóa xuất hiện rồi biến mất một cách thần kỳ.
Vũ Đại Tráng, sau vài lần giao hàng đầu tiên, cũng không còn hỏi han nhiều nữa. Sự hào phóng và thanh toán sòng phẳng của Lâm Du Du khiến anh ta trở thành một đối tác trung thành. Anh ta chỉ thầm nghĩ cô gái trẻ này hẳn phải có một kênh tiêu thụ hàng hóa cực lớn ở đâu đó, có lẽ là cung cấp cho các khu du lịch sinh thái hoặc một vài bếp ăn tập thể bí mật nào đó. Anh ta không biết, và cũng không muốn biết quá nhiều. Miễn là công việc kinh doanh thuận lợi, anh ta sẵn sàng giữ kín cái miệng của mình.
Mối quan hệ hợp tác thuần túy dựa trên lợi ích này khiến Lâm Du Du rất hài lòng. Cô không cần phải giải thích, không cần phải bịa ra những lý do phức tạp. Mọi thứ cứ diễn ra một cách tự nhiên.
Trong nửa năm đó, kho dự trữ trong không gian dị năng của cô đã đạt đến một quy mô không tưởng. Gạo, bột mì, thịt đông lạnh, rau củ quả… được phân loại và sắp xếp gọn gàng, tạo thành một siêu thị khổng lồ chỉ thuộc về riêng cô. Cô thậm chí còn bắt đầu tích trữ cả hạt giống của các loại cây trồng khác nhau, từ lúa, ngô cho đến các loại rau củ thông thường. Cô biết rằng sau thảm họa, việc tái tạo nguồn cung cấp thực phẩm còn quan trọng hơn cả việc tích trữ.
Ngoài việc nhập hàng từ Vũ Đại Tráng, Lâm Du Du còn dành thời gian để rèn luyện bản thân. Mỗi ngày, cô đều dành ít nhất ba tiếng đồng hồ ở võ đường. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của sư huynh Trần, kỹ năng Taekwondo của cô đã phục hồi nhanh chóng và thậm chí còn trở nên sắc bén hơn xưa. Cơ thể cô trở nên dẻo dai, phản xạ nhanh nhạy và sức mạnh cũng tăng lên đáng kể. Cảm giác có thể kiểm soát được cơ thể và tự bảo vệ mình mang lại cho cô một sự tự tin to lớn, thứ mà kiếp trước cô chưa bao giờ có được.
Một buổi chiều, sau buổi tập luyện mệt nhoài, khi cô đang ngồi nghỉ trong văn phòng của võ đường, sư huynh Trần mang cho cô một chai nước mát.
“Du Du, dạo này anh thấy em tập luyện rất chăm chỉ, nhưng hình như có chút gì đó quá sức.” Anh ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt có phần lo lắng. “Trông em lúc nào cũng như đang chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử vậy. Có chuyện gì sao?”
Lâm Du Du uống một ngụm nước, cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa trong cơ thể. Cô nhìn người sư huynh luôn quan tâm đến mình, trong lòng có chút ấm áp. “Không có gì đâu ạ. Chỉ là em cảm thấy sức khỏe là quan trọng nhất, nên muốn rèn luyện cho thật tốt thôi.”
Cô không thể nói cho anh biết sự thật. Gánh nặng này, chỉ mình cô có thể gánh vác.
Cuộc sống cứ thế trôi đi trong sự chuẩn bị thầm lặng. Tuy nhiên, Lâm Du Du bắt đầu nhận thấy những thay đổi nhỏ, những dấu hiệu lặng thầm mà người thường sẽ dễ dàng bỏ qua.
Thời tiết bắt đầu trở nên thất thường. Đang là mùa mưa ở Tây Nguyên, nhưng những cơn mưa lại thưa thớt dần. Thay vào đó là những đợt nắng nóng kéo dài, gay gắt hơn hẳn mọi năm. Nhiệt độ ngoài trời có lúc lên đến gần 40 độ C, không khí oi bức và ngột ngạt. Tin tức trên báo đài liên tục nói về tình trạng khô hạn ở nhiều nơi, về những hồ thủy điện đang dần cạn nước.
Một ngày nọ, khi đang lái xe về từ võ đường, cô đi ngang qua một khu chợ nhỏ ven đường. Cô dừng xe lại, định bụng mua thêm ít trái cây tươi. Khi đang lựa đồ, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai bà bán hàng.
“Trời đất gì mà nắng nóng kinh khủng. Mấy vườn cà phê nhà tôi lá vàng úa hết cả rồi, không có nước tưới.”
“Nhà tôi cũng vậy. Giếng đào sâu thêm mấy mét mà cũng sắp cạn rồi. Cứ đà này chắc mất trắng cả mùa.”
Lâm Du Du lặng lẽ nghe, trái tim cô thắt lại. Những dấu hiệu này, chúng giống hệt như những gì đã xảy ra vào năm đầu tiên trước khi thảm họa ập đến ở kiếp trước. Mọi thứ bắt đầu từ sự khô hạn.
Cô không chỉ lo lắng, mà còn cảm thấy một sự cấp bách hơn bao giờ hết. Cô nhận ra, ngoài thực phẩm, thứ cô cần tích trữ với số lượng khổng lồ chính là nước. Nước sạch.
Ngay ngày hôm sau, cô liên hệ với một nhà máy sản xuất nước đóng chai, đặt hàng một số lượng lớn nước khoáng loại bình 20 lít và cả loại chai nhỏ 500ml. Cô nói dối rằng mình cần cung cấp cho một sự kiện từ thiện kéo dài nhiều ngày. Với số tiền lớn được thanh toán trước, nhà máy nhanh chóng đồng ý.
Những chuyến xe tải chở đầy nước bắt đầu lăn bánh đến siêu thị “An Lành”. Cảnh tượng còn hoành tráng hơn cả những lần Vũ Đại Tráng giao thực phẩm. Nhà kho của cô biến thành một kho chứa nước di động. Cứ mỗi lần xe rời đi, cô lại nhanh chóng đưa toàn bộ số nước vào không gian của mình. Bên trong không gian dị năng, một hồ nước nhân tạo khổng lồ bằng những bình nhựa đang dần hình thành.
Trong một lần đến giao hàng, Vũ Đại Tráng thấy sân trước của cửa hàng chất đầy vỏ bình nước rỗng (do Lâm Du Du cố ý để lại làm bình phong), anh ta không khỏi tò mò.
“Cô Lâm, cô kinh doanh thêm cả nước uống sao? Nhưng sao tôi thấy cô chỉ nhập vào mà không thấy xuất đi bình nào vậy?”
“Tôi đang làm sạch và khử trùng toàn bộ số vỏ bình này trước khi đưa vào sử dụng, anh Tráng ạ.” Lâm Du Du bình tĩnh đáp, chỉ tay vào vài dụng cụ vệ sinh cô bày sẵn gần đó. “Phải đảm bảo vệ sinh tuyệt đối cho khách hàng.”
Vũ Đại Tráng gật gù, cảm thấy lý do này cũng hợp lý. Anh ta không biết rằng, những vỏ bình đó sẽ không bao giờ được đổ đầy lại. Chúng chỉ là một phần trong màn kịch của cô.
Thời gian trôi qua, kim đồng hồ của tận thế đang nhích từng chút một. Lâm Du Du cảm nhận được sự gấp gáp trong từng hơi thở. Cô tăng cường độ tập luyện, mở rộng danh sách tích trữ. Cô mua thêm máy phát điện chạy bằng xăng và dầu, hàng trăm lít nhiên liệu, pin năng lượng mặt trời, đèn pin, nến, bật lửa… Bất cứ thứ gì có thể giúp cô tồn tại trong một thế giới không có điện, cô đều thu thập.
Guồng quay lặng lẽ vẫn tiếp tục, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh mẽ. Nhưng bên ngoài, thế giới vẫn vận hành như bình thường. Mọi người vẫn đi làm, vẫn hẹn hò, vẫn lo lắng về những hóa đơn hàng tháng. Họ không hề hay biết rằng, một cơn ác mộng khủng khiếp đang dần buông xuống, và một cô gái bình thường đang âm thầm xây dựng một con thuyền Noah của riêng mình, sẵn sàng đối mặt với cơn đại hồng thủy sắp tới.