Chương 10 : Những Rung Động Đầu Đời
Sáng hôm sau, Lý Tưởng tỉnh dậy với cảm giác lơ lửng như đang đi trên mây. Chuyện tối qua, từ thành công của vở kịch đến lời tỏ tình đột ngột của Triệu Quân Sinh, và cả nụ hôn lên má đầy táo bạo của chính cô, tất cả cứ ngỡ như một giấc mơ. Cô đưa tay lên sờ má, nơi cô đã hôn cậu ta, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn ngọt ngào khiến cả khuôn mặt cô nóng bừng.
“Này, cậu làm sao thế?” Liễu Sanh vừa ngáp vừa trèo xuống từ chiếc giường tầng trên, nhìn Lý Tưởng với ánh mắt dò xét. “Sáng sớm ra mặt đã đỏ như gấc, ngồi cười một mình. Trúng số độc đắc à?”
“Làm gì có,” Lý Tưởng giật mình, vội vàng xua tay, nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn không tài nào giấu được.
Kỳ quân sự đã kết thúc, học sinh được nghỉ hai ngày trước khi chính thức bước vào năm học. Lý Tưởng vừa bước ra khỏi cổng ký túc xá thì đã thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng đợi dưới gốc cây. Là Triệu Quân Sinh. Cậu ta không còn mặc bộ đồ diễn hay quân phục, chỉ đơn giản là một chiếc áo phông trắng và quần jean, tay đút túi quần, dáng vẻ có chút ngạo nghễ nhưng ánh mắt lại không ngừng hướng về phía cô.
Bầu không khí giữa họ trở nên vô cùng kỳ quặc. Cả hai đều lúng túng, không biết phải cư xử với nhau ra sao sau khi mối quan hệ đã bước sang một trang mới.
“Ờm…” Triệu Quân Sinh gãi đầu, vẻ mặt bối rối chưa từng thấy. “Đi… đi chơi không?”
Lý Tưởng bật cười trước bộ dạng vụng về của cậu ta. “Đi đâu?”
“Tôi không biết. Cứ đi thôi.”
Cuộc hẹn hò đầu tiên của họ không phải là xem phim hay đến một quán cà phê lãng mạn. Cậu ta chỉ đơn giản là chở cô trên chiếc xe đạp của mình, đi lang thang khắp các con phố. Gió nhẹ thổi qua mái tóc, Lý Tưởng ngồi sau, hai tay ngập ngừng không biết nên đặt vào đâu. Cuối cùng, khi xe đi vào một đoạn đường xóc, cô bất giác vòng tay ôm lấy eo cậu ta. Triệu Quân Sinh khẽ cứng người lại, nhưng rồi khóe môi cậu lại cong lên thành một nụ cười mãn nguyện.
Họ không nói với nhau nhiều, chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng sự im lặng lại không hề ngột ngạt. Cô kể cho cậu nghe về cuộc sống ở thế kỷ 21, những điều kỳ diệu mà cậu chưa từng biết đến. Cậu thì kể về những trận đánh nhau thời thơ ấu, về nỗi cô độc trong căn nhà lớn. Lần đầu tiên, Lý Tưởng cảm nhận được sự ấm áp và bình yên khi ở bên cạnh một người con trai. Tâm hồn trưởng thành của cô đang trải qua những rung động đầu đời ngọt ngào và ngây ngô nhất. Cô nhận ra, cậu chàng “bất hảo” này, khi cố gắng trở thành một người bạn trai, lại đáng yêu đến lạ.
Khi năm học chính thức bắt đầu, mối quan hệ của họ trở thành một “bí mật công khai” trong lớp. Triệu Quân Sinh, kẻ vốn luôn chiếm giữ vị trí cuối lớp để ngủ, nay lại ngang nhiên chuyển bàn của mình lên ngồi ngay sau Lý Tưởng. Cậu ta không còn ngủ gật, thay vào đó là những hành động quấy nhiễu nho nhỏ: giật tóc cô, ném giấy vào lưng cô, và quan trọng nhất là dùng ánh mắt hình viên đạn để “cảnh cáo” bất kỳ nam sinh nào dám lại gần nói chuyện với cô.
Những hành động có phần trẻ con và chiếm hữu đó khiến Lý Tưởng vừa buồn cười vừa cảm thấy áp lực. Nhưng không thể phủ nhận, cô cũng cảm thấy một sự ngọt ngào len lỏi trong đó.
Giữa những ngọt ngào ấy, một nỗi băn khoăn mơ hồ bắt đầu xuất hiện. Đó là Khâu Minh.
Sau kỳ quân sự, anh vẫn đối xử với cô rất tốt, vẫn là nụ cười ấm áp và sự quan tâm chu đáo. Nhưng Lý Tưởng cảm nhận được một khoảng cách vô hình đã hình thành giữa họ. Anh không còn chủ động tìm cô nói chuyện như trước. Khi họ tình cờ gặp nhau ở hành lang, cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở vài câu hỏi thăm xã giao.
“Chúc mừng em nhé,” một lần, anh nói, “trông hai người rất đẹp đôi.”
Nụ cười của anh khi đó, không hiểu sao lại khiến Lý Tưởng cảm thấy có chút mất mát. Cô trân trọng tình bạn với Khâu Minh, nhưng cô nhận ra, có lẽ cô không thể có được tất cả. Sự lựa chọn nào cũng có cái giá của nó.
Giữa lúc những cảm xúc mới mẻ của tình yêu và sự tiếc nuối cho một tình bạn đang dần xa cách, kỳ thi đầu tiên của năm học được thông báo. Lý Tưởng như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Cô chợt nhớ ra, ngoài việc bảo vệ gia đình và tận hưởng tình yêu, cô còn một mục tiêu quan trọng khác: phải trở thành một học sinh xuất sắc. Cô không thể lãng phí “siêu năng lực” mà ông trời đã ban cho mình.
Cô lao vào học tập một cách nghiêm túc. Sự quyết tâm của cô dường như cũng đã truyền cảm hứng cho người bên cạnh. Triệu Quân Sinh, người chưa bao giờ quan tâm đến sách vở, nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của cô, cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Lần đầu tiên trong đời, cậu ta nghĩ về tương lai của chính mình.
Một buổi tối tự học, khi Lý Tưởng đang vật lộn với một bài toán khó, một quyển vở đột nhiên được đẩy đến trước mặt cô.
“Này, chỉ cho tôi bài này.”
Là Triệu Quân Sinh. Cậu ta đang chỉ vào một bài tập vật lý, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Lý Tưởng ngẩng lên, nhìn cậu ta một lúc lâu rồi mỉm cười. Mối quan hệ của họ không chỉ có những rung động bồng bột, mà còn có cả sự trưởng thành và cùng nhau tiến bộ.
Dưới ánh đèn vàng của lớp học, hai cái đầu chụm vào nhau. Một người kiên nhẫn giảng giải, một người chăm chú lắng nghe. Khung cảnh yên bình và ấm áp đó đã mở ra một chương mới cho câu chuyện tình yêu của họ, một chương của sự nỗ lực và cùng nhau hướng về một tương lai tốt đẹp hơn.