Chương 10 : Nội bộ sóng ngầm

Đêm buông xuống Trì Châu, mang theo cái se lạnh ẩm ướt đặc trưng của vùng sông nước. Phố Cao Lãng vẫn ồn ào náo nhiệt với những canh bạc thâu đêm, tiếng đàn hát réo rắt từ các tửu lầu vọng ra, nhưng sâu bên trong Thủy Long Ngâm, bầu không khí lại đặc quánh căng thẳng.

Mấy ngày nay, Khương Thịnh như ngồi trên đống lửa. Vết thương của Bạch Cẩm Khê tuy đã qua cơn nguy kịch nhờ sự chăm sóc của Lý Tỏa và vị ngự y Mạnh Dương mời đến, nhưng y vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mọi việc trong bang hội tạm thời đều do Khương Thịnh quản lý. Quyền lực tạm thời này không làm Khương Thịnh hài lòng, trái lại, nó càng khiến cậu ta nôn nóng muốn khẳng định vị thế thực sự của mình. Cái chết của cha – Khương Kỳ – và việc Bạch Cẩm Khê, một kẻ ngoại tộc, tạm nắm quyền thủ lĩnh luôn là cái gai trong lòng Khương Thịnh. Cậu ta nghi ngờ Bạch Cẩm Khê che giấu điều gì đó, đặc biệt là về kẻ đã tấn công y – tên “Cửu Xích Nam Nhi” bí ẩn.

Trong lúc Bạch Cẩm Khê dưỡng thương, Khương Thịnh đã âm thầm điều tra. Cậu ta dò hỏi những thuộc hạ có mặt tại hiện trường đêm đó, cố gắng lại bức tranh sự việc. Một chi tiết nhỏ nhưng đáng ngờ cứ lởn vởn trong đầu cậu ta: Lý Tỏa, người y sư thân tín nhất của Bạch Cẩm Khê, dường như đã cố tình lảng tránh những câu hỏi liên quan đến thời điểm y đến cứu chữa cho Bạch Cẩm Khê. Hơn nữa, có thuộc hạ báo lại rằng, vào đêm Bạch Cẩm Khê bị tấn công, hắn thoáng thấy bóng dáng quen thuộc của vợ chồng chủ quán mì ở đầu phố phía đông lảng vảng gần Thủy Long Ngâm.

Quán mì đó, Khương Thịnh biết. Đó là nơi Bạch Cẩm Khê (thông qua Lý Tỏa) đã sắp xếp cho con bé Tiểu Hàn tá túc. Tại sao vợ chồng chủ quán mì lại xuất hiện gần Thủy Long Ngâm vào đêm xảy ra chuyện? Họ có liên quan gì đến vụ tấn công? Hay họ biết điều gì đó mà Bạch Cẩm Khê đang cố che giấu? Sự nghi ngờ nảy sinh, cộng với khao khát chứng tỏ bản thân, đã thúc đẩy Khương Thịnh hành động.

Đêm đó, Khương Thịnh tập hợp hơn chục thuộc hạ thân tín, những kẻ chỉ biết trung thành với cậu ta và dòng họ Khương, hùng hổ kéo đến quán mì của Tiểu Hàn.

Lúc này, quán mì đã gần đóng cửa. Vợ chồng chủ quán đang lúi húi dọn dẹp, Tiểu Hàn thì ngồi bó gối trên chiếc ghế nhỏ, ánh mắt xa xăm nhìn ra con phố vắng tanh. Kể từ ngày Tôn Kiều tiết lộ sự thật kinh hoàng về Vụ Ẩn Sơn Thần và quá khứ của mình, Tiểu Hàn trở nên trầm lặng hơn hẳn. Cơn điên dại tạm thời lắng xuống, nhưng nỗi đau mất mát và ký ức kinh hoàng vẫn giày vò cô bé.

“Ầm!” Cánh cửa quán mì bị đá tung ra một cách thô bạo. Khương Thịnh mặt lạnh như tiền, dẫn đầu đám thuộc hạ bước vào.

Vợ chồng chủ quán giật mình kinh hãi, đánh rơi cả chồng bát đang bê trên tay. Tiểu Hàn cũng bật dậy, theo phản xạ lùi lại phía sau, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt.

“Thiếu chủ… ngài…” Ông chủ quán lắp bắp.

“Hai người các ngươi, đêm Bạch nhị gia bị tấn công, đã lén lút làm gì gần Thủy Long Ngâm?” Khương Thịnh không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu hằn học.

“Chúng tôi… chúng tôi chỉ đi mua ít đồ…” Bà chủ quán run rẩy đáp.

“Mua đồ vào lúc nửa đêm canh ba?” Khương Thịnh cười khẩy, ánh mắt sắc lẹm quét qua hai người họ rồi dừng lại trên người Tiểu Hàn đang co rúm trong góc. “Hay là các ngươi biết kẻ nào đã ra tay với Bạch nhị gia? Nói mau!”

“Chúng tôi thực sự không biết gì cả, thiếu chủ…” Ông chủ quán cố gắng giải thích.

“Không biết?” Khương Thịnh nhếch mép. “Vậy để ta giúp các ngươi nhớ lại.” Cậu ta hất hàm ra hiệu cho thuộc hạ. Hai tên đô con lập tức xông tới, một tên túm lấy ông chủ quán, tên kia định lôi bà chủ quán ra.

Tiểu Hàn thấy cha mẹ nuôi bị uy hiếp, nỗi sợ hãi ban đầu biến thành cơn phẫn nộ. Đôi mắt cô bé lóe lên tia nhìn hoang dại. Cô bé lao tới, dùng thân hình nhỏ bé của mình cố gắng đẩy tên thuộc hạ đang giữ bà chủ quán ra. Sức mạnh tiềm ẩn trong người cô bé bất ngờ bộc phát, tên thuộc hạ to lớn không ngờ lại bị đẩy lùi mấy bước.

“Đồ con hoang!” Khương Thịnh tức giận quát lên, vung tay định tát Tiểu Hàn.

Đúng lúc này, một bóng người áo xanh từ ngoài cửa lướt vào nhanh như chớp. Một bàn tay rắn chắc đã chặn đứng cú tát của Khương Thịnh.

“Khương thiếu chủ ra oai với một cô bé thì có bản lĩnh gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên. Là Tôn Kiều.

Nàng vừa từ chỗ Tiểu Hàn về quán trọ thì nghe tiếng động bất thường, linh cảm có chuyện chẳng lành nên quay lại xem sao. Không ngờ lại gặp đúng cảnh Khương Thịnh đang gây sự.

Khương Thịnh thấy Tôn Kiều xuất hiện, lại còn dám ngăn cản mình, mặt càng thêm tức tối. Cậu ta biết người phụ nữ này võ công không tầm thường, lại có mối quan hệ không rõ ràng với Mạnh Dương và cả Bạch Cẩm Khê. “Tôn Kiều! Chuyện của Thủy Long Ngâm không liên quan đến ngươi!”

“Cô bé này là bạn của ta.” Tôn Kiều đáp gọn, ánh mắt không hề nao núng. “Ai động đến bạn của ta, tức là động đến ta.”

Nàng nhẹ nhàng đẩy Khương Thịnh ra, kéo Tiểu Hàn và vợ chồng chủ quán ra sau lưng mình. Thanh Long Uyên vẫn nằm yên trong vỏ sau lưng, nhưng khí thế tỏa ra từ nàng khiến đám thuộc hạ của Khương Thịnh không dám manh động.

“Ngươi che chở cho bọn chúng?” Khương Thịnh nghiến răng. “Lẽ nào ngươi cũng biết chuyện gì đó?”

“Ta không biết chuyện gì cả.” Tôn Kiều thản nhiên đáp. “Nhưng ta biết Khương thiếu chủ đường đường là người của Thủy Long Ngâm, lại đi bắt nạt dân thường yếu thế, thật không đáng mặt.”

Lời nói của Tôn Kiều như đổ thêm dầu vào lửa. Khương Thịnh mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ. Cậu ta vốn muốn nhân cơ hội này để thị uy, ép vợ chồng chủ quán khai ra điều gì đó bất lợi cho Bạch Cẩm Khê, không ngờ lại bị Tôn Kiều phá đám.

“Ngươi…” Khương Thịnh nghiến răng, định ra lệnh cho thuộc hạ xông lên.

“Dừng tay!” Một giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực vang lên từ ngoài cửa.

Bạch Cẩm Khê (em gái), với sự dìu đỡ của Lý Tỏa, chậm rãi bước vào. Vết thương trên người y vẫn chưa lành hẳn, sắc mặt còn tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén. Y liếc nhìn Khương Thịnh, rồi lại nhìn Tôn Kiều, cuối cùng dừng lại trên người vợ chồng chủ quán đang sợ hãi.

“Khương Thịnh, ai cho phép ngươi tự ý hành động?” Bạch Cẩm Khê lạnh giọng hỏi.

“Bạch thúc…” Khương Thịnh thoáng nao núng trước uy thế của Bạch Cẩm Khê, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ cứng rắn. “Con nghi ngờ bọn họ có liên quan đến vụ ám sát thúc. Con chỉ muốn điều tra rõ ràng.”

“Điều tra?” Bạch Cẩm Khê cười nhạt. “Hay là ngươi muốn nhân lúc ta bị thương để gây chuyện, tạo phản?”

Câu nói của Bạch Cẩm Khê đánh trúng tim đen của Khương Thịnh. Mặt cậu ta trắng bệch đi, lắp bắp: “Con… con không có ý đó!”

“Không có ý đó thì lui hết ra ngoài cho ta!” Bạch Cẩm Khê ra lệnh.

Đám thuộc hạ của Khương Thịnh nhìn nhau, rồi lại nhìn thiếu chủ của mình. Khương Thịnh tuy không cam tâm, nhưng trước mặt Bạch Cẩm Khê, cậu ta vẫn chưa đủ sức chống đối. Cậu ta hậm hực phất tay, dẫn người rời đi, ánh mắt nhìn Tôn Kiều đầy vẻ oán độc.

Khi trong quán chỉ còn lại Tôn Kiều, Mộ Doanh, Bạch Cẩm Khê, Lý Tỏa, Tiểu Hàn và vợ chồng chủ quán, Bạch Cẩm Khê mới quay sang nói với Tôn Kiều: “Đa tạ Tôn nữ hiệp đã ra tay tương trợ.”

“Chỉ là chuyện nhỏ.” Tôn Kiều đáp. Nàng nhìn Bạch Cẩm Khê, rồi lại nhìn vợ chồng chủ quán. “Họ là ai?”

Bạch Cẩm Khê trầm ngâm một lát, rồi nói: “Họ là người quen cũ của ta và huynh trưởng khi mới đến Trì Châu, từng giúp đỡ chúng ta không ít. Ta nợ họ một ân tình.” Y không nói rõ mối quan hệ thực sự (có thể liên quan đến việc che giấu thân phận hoặc sự giúp đỡ từ làng Tây Lương), chỉ đưa ra một lý do đủ để giải thích cho hành động che chở của mình. “Về phần Tiểu Hàn,” y liếc nhìn Lý Tỏa, “là do Lý đại phu thấy con bé đáng thương, nên đã nhờ họ cưu mang giúp.”

Lý Tỏa khẽ gật đầu xác nhận.

Tôn Kiều nhìn sâu vào mắt Bạch Cẩm Khê, cố gắng tìm kiếm sự thật đằng sau những lời nói đó. Nàng biết y đang che giấu điều gì đó, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để truy hỏi. Mâu thuẫn nội bộ của Thủy Long Ngâm đã lộ rõ, và nàng vô tình bị cuốn vào vòng xoáy đó. Điều này có thể có lợi, nhưng cũng có thể mang đến nguy hiểm khôn lường cho kế hoạch tìm con của nàng.

Bạch Cẩm Khê nhìn Tôn Kiều, ánh mắt phức tạp. “Tôn nữ hiệp, chuyện hôm nay, coi như ta nợ cô thêm một lần nữa. Sau này nếu có việc gì cần Thủy Long Ngâm giúp đỡ, xin cứ nói.”

Tôn Kiều chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nàng biết lời hứa này có thể chỉ là xã giao, nhưng cũng có thể là một cơ hội. Ít nhất, nàng đã tạo được một mối liên hệ nhất định với kẻ đang nắm giữ quyền lực thực sự ở phố Cao Lãng này.

Đêm đó, Trì Châu vẫn chìm trong mưa bụi. Tôn Kiều đứng bên cửa sổ quán trọ, nhìn ra con phố ẩm ướt, lòng đầy ngổn ngang. Hành trình tìm con ngày càng trở nên phức tạp, những bí mật đen tối dần hé lộ, kéo theo đó là những âm mưu và hiểm nguy khó lường. Nàng cảm thấy mình như đang bước đi trên một lớp băng mỏng, chỉ một chút sơ sẩy là có thể rơi xuống vực sâu không đáy.




LIÊN HỆ ADMIN