Chương 10 :  Nước Cờ Của Lão Phu Nhân

Lời tuyên bố đanh thép của Tống Võ như một tiếng chuông tử thần vang vọng trong đại sảnh Từ gia, hồi lâu sau khi ông rời đi vẫn còn khiến không khí đặc quánh lại. Từ phu nhân lảo đảo, cuối cùng cũng không trụ nổi mà ngã ngồi phịch xuống ghế, gương mặt không còn một giọt máu. Từ Dực đứng chết trân tại chỗ, vẻ tự tin và khinh mạn thường ngày đã bị quét sạch, thay vào đó là sự hoảng loạn và không tin nổi.

“Hủy hôn… Cha con ông ta dám…” Từ phu nhân lẩm bẩm, giọng nói run rẩy. “Bọn họ dám không coi thánh chỉ của bệ hạ ra gì! Dực nhi, con nói xem, chúng ta phải làm sao đây?”

Từ Dực lúc này mới hoàn hồn, trong mắt lóe lên một tia oán độc. “Mẹ, mẹ đừng hoảng. Tống Võ chỉ là đang dọa chúng ta thôi. Hôn sự này là do chính Tống Khanh Vân cầu xin mà có, Tống gia bọn họ tự mình đi hủy bỏ, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, còn làm mất lòng bệ hạ. Bọn họ không dám làm đến mức đó đâu.”

“Nhưng nhìn thái độ của ông ta hôm nay…” Từ phu nhân vẫn còn sợ hãi. Sát khí của một vị tướng quân chinh chiến sa trường không phải là thứ mà một phụ nhân nội trạch như bà ta có thể chịu đựng nổi.

“Vậy thì chúng ta càng không thể ngồi chờ chết!” Từ Dực nghiến răng. “Con không tin Tống Khanh Vân thật sự muốn từ hôn. Chắc chắn là ả ta vẫn còn giận chuyện ở bãi săn, nên mới xúi giục cha mình làm ầm lên để gây áp lực với con. Mẹ, con đường duy nhất của chúng ta bây giờ, là phải tìm Tống lão phu nhân!”

Trong mắt hắn lóe lên sự tính toán. Hắn biết Tống lão phu nhân là người trọng thể diện nhất, nhưng cũng là người mềm lòng nhất, đặc biệt là khi có liên quan đến Ngu Âm Âm. Chỉ cần Tống lão phu nhân ra mặt, dùng lý lẽ gia tộc và tình cảm bà cháu để khuyên giải, Tống Võ dù cứng rắn đến đâu cũng phải nể mặt mẹ mình vài phần.

“Đúng! Đúng vậy!” Từ phu nhân như vớ được cọng rơm cứu mạng. “Lão phu nhân luôn yêu thương Âm Âm, cũng luôn muốn cháu gái mình có một nơi nương tựa tốt. Chúng ta sẽ đến đó cầu xin bà ấy. Con mau chuẩn bị lễ vật, chúng ta phải đi ngay!”

Nhưng bọn họ không biết rằng, nước cờ này đã sớm nằm trong dự liệu của Tống Khanh Vân.

Ngay sau khi cha nàng rời khỏi Từ phủ, Tống Khanh Vân đã không về phòng mình mà đi thẳng đến viện của Tống lão phu nhân. Nàng không mang theo trà bánh, cũng không vội vàng kể lể, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh, tự tay châm cho bà một tách trà nóng.

Tống lão phu nhân vừa trải qua một phen kinh sợ vì vụ bê bối của Ngu Âm Âm, lại thêm chuyện con trai nổi giận đùng đùng đến Từ gia, trong lòng đang rối như tơ vò. Thấy cháu gái đến, bà thở dài: “Khanh Vân, con đến rồi à. Chuyện của cha con…”

“Bà nội,” Tống Khanh Vân đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nói bình tĩnh lạ thường. “Người có nghĩ rằng, hôn sự này ngay từ đầu đã là một sai lầm không?”

Tống lão phu nhân sững người trước câu hỏi của nàng.

Tống Khanh Vân nói tiếp, giọng nói không hề có ý trách móc, chỉ như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên: “Con biết, trước đây là con hồ đồ, mù quáng, làm phiền đến cha và anh trai, cũng khiến bà nội phải lo lắng. Nhưng trải qua một lần chết hụt, con đã nghĩ thông suốt rồi. Hôn sự này, đối với Tống gia chúng ta, không phải là một mối duyên lành, mà là một mối họa.”

Nàng dừng lại một chút, để cho lời nói của mình thấm vào lòng bà nội. “Bà nội xem, Từ gia chỉ là một thương hộ mới nổi, nếu không có Tướng quân phủ chúng ta, bọn họ có tư cách gì để đứng trong hàng ngũ quý tộc kinh thành? Bọn họ kết thân với chúng ta, không phải vì tình nghĩa, mà là vì quyền thế. Vụ việc ở bãi săn đã cho thấy rõ, Từ Dực là kẻ phẩm hạnh bất chính, không xứng đáng làm con rể Tống gia. Tiếp tục mối hôn sự này, Tướng quân phủ chúng ta sẽ chỉ trở thành trò cười cho thiên hạ, để người đời nói rằng con gái Tống Võ phải chịu nhục nhã, bám lấy một kẻ đã công khai ngoại tình.”

Từng lời nói của Tống Khanh Vân đều đánh vào điểm yếu lớn nhất của Tống lão phu nhân: thể diện và danh dự của gia tộc.

“Nhưng… nhưng đó là thánh chỉ của bệ hạ…” Tống lão phu nhân yếu ớt phản bác.

“Bà nội, người nghĩ xem, phe cánh của Thừa tướng vẫn luôn đối đầu với cha. Nay chúng ta lại có một thông gia bê bối như vậy, chẳng phải là tự mình dâng điểm yếu cho kẻ địch sao? Bọn họ sẽ vin vào cớ này để công kích cha trên triều, nói Tống gia không biết dạy con, kết giao với kẻ tiểu nhân. Đến lúc đó, người bị ảnh hưởng không chỉ là con, mà là cả tiền đồ của cha và anh trai, là sự an nguy của cả Tống gia ta.”

Nàng phân tích một cách rành rọt, không dùng tình cảm để cầu xin, mà dùng lợi ích gia tộc để thuyết phục. Nàng biết, đối với bà nội, không gì quan trọng hơn sự huy hoàng của Tống gia.

Tống lão phu nhân hoàn toàn bị thuyết phục. Sự thiên vị dành cho Ngu Âm Âm, sự mềm lòng đối với cháu gái, tất cả đều phải nhường bước trước sự an nguy của cả gia tộc. Bà nắm lấy tay Tống Khanh Vân, giọng nói đã có thêm sự quyết đoán: “Con nói đúng. Là bà già này hồ đồ. Hôn sự này, nhất định phải hủy!”

Đúng lúc đó, gia nhân vào bẩm báo, Từ phu nhân và Từ công tử đến cầu kiến.

Tống lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nói với bọn họ, Tống gia không có gì để nói nữa. Bảo bọn họ về đi.”

Khi hai mẹ con Từ Dực bị chặn ngoài cổng, nhận được lời nhắn lạnh lùng từ Tống lão phu nhân, bọn họ mới thật sự biết rằng, con đường cứu vãn cuối cùng đã bị chặn đứng.

Trong khi đó, tại chùa Tĩnh Tâm, Ngu Âm Âm cũng đã nghe được tin tức Tống Võ trở về và đến Từ gia đòi hủy hôn từ tiểu ni cô mà ả mua chuộc. Ả ta sững sờ, chiếc bút lông trong tay rơi xuống, làm vấy bẩn trang kinh thư đang chép dở.

Ả biết, ả không thể ngồi chờ chết được nữa. Ở lại đây một ngày, là ả lại mất đi một phần cơ hội. Ả phải trở về kinh thành!

Đêm đó, Ngu Âm Âm giả vờ lên cơn đau bụng dữ dội. Ả ta lăn lộn trên giường, mồ hôi túa ra như tắm, gương mặt trắng bệch. Các ni cô trong chùa hoảng sợ, không biết làm thế nào, đành phải cho người đưa ả xuống núi tìm đại phu. Lợi dụng lúc xe ngựa đi qua một đoạn đường vắng, Ngu Âm Âm đã dùng cây trâm cài tóc (thứ duy nhất ả giấu được) để uy hiếp người đánh xe, ép ông ta chở mình về kinh thành.

Ả ta đã liều lĩnh, đặt cược tất cả vào ván cờ cuối cùng này.

Khi Tống gia đã giải quyết xong chuyện của Từ gia, trong thư phòng lại một lần nữa sáng đèn.

“Cha, bây giờ chúng ta đã tạm thời giải quyết được mối họa gần. Kế hoạch tiếp theo là gì ạ?” Tống Trinh hỏi.

Tống Võ nhìn sang con gái. “Khanh Vân, con nói đi.”

Tống Khanh Vân trải một tấm bản đồ kinh thành ra bàn. “Phe Thừa tướng quyền thế ngập trời, muốn đối đầu trực diện là không thể. Chúng ta phải bắt đầu từ những mắt xích yếu nhất. Con đã cho người điều tra, Thừa tướng có một người em họ, đang giữ chức vụ quản lý kho lương ở quận Thông Châu. Người này nổi tiếng tham lam, có lẽ kho lương ở đó đã bị rút ruột từ lâu. Nếu chúng ta có thể nắm được bằng chứng, đây sẽ là một đòn đánh mạnh vào phe cánh của ông ta.”

Tống Võ và Tống Trinh nhìn vào điểm được đánh dấu trên bản đồ, trong mắt đều lóe lên vẻ tán thưởng.

“Được!” Tống Võ gật đầu. “Trinh nhi, việc này giao cho con. Nhớ kỹ, phải hành động bí mật và thu thập chứng cứ xác thực.”

Một kế hoạch phản công chi tiết và táo bạo đang dần được hình thành. Tống gia, dưới sự dẫn dắt của một Tống Khanh Vân hoàn toàn mới, đã không còn là con mồi mặc cho người ta xâu xé. Bọn họ đã trở thành những thợ săn, kiên nhẫn và tàn nhẫn, chờ đợi để xé xác kẻ thù của mình.




LIÊN HỆ ADMIN