Chương 10 : Nước Cờ Đầu Tiên

Màn đêm buông xuống, che giấu đi mọi bí mật của hoàng cung. Trong một thư phòng cũ kỹ đã bị bỏ hoang từ lâu, nơi bụi bặm phủ đầy những giá sách mục rỗng, hai bóng người đứng đối diện nhau. Ánh trăng lọt qua song cửa sổ, chiếu lên hai gương mặt, một diễm lệ kiêu sa, một tuấn mỹ thâm trầm. Không khí căng thẳng đến mức có thể ngưng đọng lại.

Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Chử Vệ Liên và Hạ Hầu Úy với tư cách là “đồng minh”.

“Ngươi muốn gì?” Chử Vệ Liên phá vỡ sự im lặng, giọng nói lạnh lùng, không che giấu sự đề phòng. “Ngươi muốn ngai vàng. Ta biết. Nhưng ta được lợi gì khi giúp ngươi?”

“Tiểu thư muốn gì?” Hạ Hầu Úy hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can nàng. “Tự do? Hay là một vị trí cao hơn, một vị trí mà ngay cả Thái hậu cũng không thể định đoạt được?”

Hắn đã nói trúng tim đen của nàng. Nàng muốn tự do, muốn thoát khỏi số phận bị sắp đặt, dù là bởi cơn ác mộng tiền kiếp hay bởi bàn tay quyền lực của Thái hậu.

“Ta muốn tự tay điều khiển vận mệnh của mình,” nàng đáp, giọng nói kiên định. “Ta sẽ cung cấp cho ngươi thông tin từ phía Thái hậu, giúp ngươi tạo ra cơ hội. Đổi lại, ngươi phải dùng thế lực của mình để dọn dẹp chướng ngại vật cho ta, và quan trọng nhất, đảm bảo an toàn cho Chử gia.”

“Công bằng,” Hạ Hầu Úy gật đầu. “Vậy thì, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là ai?”

Hắn trải một tấm bản đồ quyền lực trong triều đình ra bàn. Trên đó, các thế lực được đánh dấu bằng những màu sắc khác nhau. Phe của Thái hậu, phe của Hoàng hậu, và những phe cánh trung lập.

“Lại bộ Thượng thư Vương Chấn,” Chử Vệ Liên chỉ vào một cái tên trong phe của Hoàng hậu. “Lão ta là một con cáo già, cánh tay phải của Hoàng hậu. Con gái lão ta sắp được hứa gả cho Hạ Hầu Tấn. Nếu cuộc hôn nhân này thành công, thế lực của Hoàng hậu sẽ càng thêm vững chắc, và vị trí của ta sẽ bị lung lay. Hơn nữa, lão ta cũng là một trong những kẻ luôn tìm cách gây khó dễ cho Chử gia.”

Hạ Hầu Úy nhìn vào cái tên đó, khóe môi khẽ nhếch lên. “Trùng hợp thật. Lão ta cũng là cái gai trong mắt ta. Ta nghe nói, lão ta có một sở thích đặc biệt là sưu tầm thư họa cổ, và không từ một thủ đoạn nào để chiếm đoạt những món đồ mình thích.”

“Ý của ngươi là…”

“Chúng ta sẽ gậy ông đập lưng ông,” hắn nói, trong mắt lóe lên một tia sáng xảo quyệt. “Ta sẽ tạo ra một bức danh họa giả, một cái bẫy hoàn hảo. Việc còn lại, là làm sao để con cá lớn Vương Chấn tự mình cắn câu.”

Kế hoạch được vạch ra một cách nhanh chóng và táo bạo. Chử Vệ Liên không khỏi rùng mình trước sự tàn nhẫn và thông minh của Hạ Hầu Úy. Hắn không chỉ muốn hạ bệ Vương Chấn, mà còn muốn hủy hoại cả danh dự và sự nghiệp của lão ta, khiến lão ta thân bại danh liệt. Nàng nhận ra, hợp tác với hắn, chẳng khác nào đang nhảy múa cùng quỷ dữ.

Trở lại Càn Ninh Cung, Chử Vệ Liên bắt đầu đóng vai một đứa cháu gái ngoan ngoãn. Nàng tỏ ra hối lỗi vì đã gây chuyện ở chùa Đại Giác, ngày ngày cần mẫn chép kinh, hầu hạ bên cạnh Thái hậu. Sự thay đổi này khiến Thái hậu rất hài lòng, sự đề phòng của bà đối với nàng cũng giảm đi ít nhiều.

Lợi dụng sự tin tưởng đó, Chử Vệ Liên bắt đầu thu thập thông tin. Nàng giả vờ quan tâm đến việc quản lý nội vụ, thường xuyên đến thư phòng của Thái hậu để “học hỏi”. Dưới danh nghĩa sắp xếp sổ sách, nàng đã tiếp cận được với danh sách các quan lại trong triều, các mối quan hệ phức tạp và những bí mật được che giấu kỹ lưỡng. Nàng giống như một con nhện, lặng lẽ giăng tơ trong bóng tối.

Trong khi đó, mối quan hệ giữa nàng và Hạ Hầu Tấn ngày càng trở nên xa cách. Sau vụ việc ở chùa Đại Giác, hắn đã hoàn toàn thất vọng về sự im lặng của nàng. Hắn thấy nàng ngày càng trở nên khó hiểu, lạnh lùng và toan tính.

“Miên Miên, dạo này muội có vẻ khác xưa,” hắn nói trong một lần hiếm hoi họ gặp nhau trong ngự hoa viên. “Muội không còn là cô gái hoạt bát, vui vẻ mà ta từng biết nữa.”

“Người ta ai rồi cũng phải lớn lên thôi, điện hạ,” nàng đáp, giọng điệu xa cách. “Trong cung này, nếu không tự thay đổi để thích nghi, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.”

Câu trả lời của nàng khiến hắn sững sờ. Hắn nhìn vào mắt nàng, không còn thấy sự trong sáng ngày nào, chỉ còn lại một sự sâu thẳm, lạnh lẽo. Hắn biết, mình đã mất nàng rồi. Hoặc có lẽ, hắn chưa bao giờ thực sự có được nàng.

Sự xa cách của Hạ Hầu Tấn khiến Chử Vệ Liên có chút chạnh lòng, nhưng nàng nhanh chóng gạt đi. Con đường nàng đã chọn, không có chỗ cho tình cảm yếu đuối.

Vài ngày sau, kế hoạch của họ bắt đầu được thực hiện.

Hạ Hầu Úy, thông qua mạng lưới của Tiêu thị, đã cho người phao tin rằng một bức tranh cổ “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” của danh họa tiền triều đã xuất hiện trong tay một nhà buôn nhỏ ở kinh thành. Vương Chấn, nghe tin, quả nhiên không thể ngồi yên. Lão ta lập tức cho người đến ép mua, nhưng nhà buôn kia một mực không bán, nói rằng đây là vật gia truyền.

Không mua được bằng tiền, Vương Chấn liền dùng quyền lực. Lão ta vu cho nhà buôn tội danh trộm cắp, cho người đến xét nhà, cướp đi bức tranh.

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Hạ Hầu Úy.

Ngay khi Vương Chấn vừa có được bức tranh, Chử Vệ Liên liền hành động. Nàng bí mật tuồn thông tin về việc Vương Chấn cướp tranh của dân cho một vị ngự sử nổi tiếng thanh liêm, cương trực, người không thuộc phe cánh nào.

Ngày hôm sau, trên triều, vị ngự sử này đã dâng sớ hạch tội Lại bộ Thượng thư Vương Chấn, tội danh lạm dụng chức quyền, cướp đoạt tài sản của dân. Cả triều đình xôn xao. Hoàng hậu ra sức bảo vệ, nhưng bằng chứng quá rõ ràng. Nhà buôn kia cũng được đưa lên điện làm chứng.

Để tăng thêm kịch tính, Hạ Hầu Úy còn cho người tiết lộ một thông tin động trời khác: bức tranh “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” đó là giả. Hàng thật vốn đã được cất giữ trong quốc khố từ lâu.

Vương Chấn không chỉ phạm tội cướp đoạt, mà còn phạm tội lừa gạt, mắt không nhìn rõ thật giả, phẩm chất yếu kém, không xứng đáng với chức vị Thượng thư.

Dưới sức ép của triều thần, Hoàng thượng không thể không xử lý. Vương Chấn bị cách chức, tịch thu gia sản, tống vào đại lao. Hoàng hậu mất đi một cánh tay phải đắc lực, thế lực bị suy giảm nghiêm trọng. Cuộc hôn nhân giữa con gái lão ta và Hạ Hầu Tấn cũng vì thế mà tan thành mây khói.

Nước cờ đầu tiên, toàn thắng.

Đêm đó, Chử Vệ Liên đứng một mình trong phòng. Nàng nhìn vào đôi bàn tay của mình dưới ánh nến. Đôi bàn tay này, đã từng chỉ dùng để cầm kỳ thi họa, giờ đây, đã bắt đầu nhúng vào vũng bùn quyền lực. Nàng cảm thấy một cảm giác quyền lực chưa từng có, một sự thỏa mãn khi có thể tự tay định đoạt số phận của kẻ khác.

Nhưng cùng với đó, là một cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo.

Nàng đã thắng một trận, nhưng nàng biết, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu. Con đường nàng đang đi, là một con đường không có lối về. Nàng đã đặt cược với quỷ dữ, và nàng phải đi đến cùng. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng cung về đêm vẫn tráng lệ, nhưng trong mắt nàng, nó chỉ là một cái lồng son khổng lồ, và nàng, cùng với những người khác, đều là những con thú đang điên cuồng cắn xé lẫn nhau để sinh tồn.

 




LIÊN HỆ ADMIN