Chương 10 : Nước Cờ Lật Trời

Đêm đó, trong thư phòng của Ngự sử phủ, Ngô Sĩ Khiêm cầm bức thư nặc danh, lòng nặng trĩu. Là một ngự sử cương trực, ông đã quá quen với những thủ đoạn vu oan giá họa trên quan trường. Một bức thư không đầu không cuối thế này, nếu là giả, ông sẽ tự rước họa vào thân. Nhưng nếu là thật, thì đây là một con cá lớn, một khối ung nhọt của triều đình cần phải loại bỏ ngay lập tức.

“Người đâu!” Ông cất giọng đanh thép.

Một viên phó tướng từ ngoài bước vào: “Đại nhân có gì sai bảo?”

“Lập tức triệu tập một đội tinh nhuệ của Kinh thành Vệ, bí mật theo ta đến ngõ Hoa Khai. Nhớ kỹ, toàn bộ hành động phải được giữ kín, nếu để lọt tin tức ra ngoài, tự mình đến Hình bộ lĩnh tội!”

Ánh mắt Ngô Sĩ Khiêm lóe lên sự quyết đoán. Thà rằng mạo hiểm một lần, còn hơn để sâu mọt đục khoét non sông. Ông đặt cược vào trực giác của mình, và vào sự căm ghét tột cùng đối với đám quan tham.

Trời còn chưa sáng hẳn, màn sương sớm vẫn còn giăng mắc khắp kinh thành. Tại một căn nhà hai tầng có vẻ ngoài bình thường ở ngõ Hoa Khai, mọi thứ vẫn chìm trong im lặng. Bỗng nhiên, cánh cửa lớn bị một lực mạnh phá tung. Đội Kinh thành Vệ ào vào như nước vỡ bờ, nhanh chóng khống chế toàn bộ gia nhân và người thiếp yêu của Vương Tùng đang còn say ngủ.

Ngô Sĩ Khiêm không mất một giây nào, đi thẳng đến thư phòng ở tầng hai. Căn phòng bài trí tao nhã, không có gì khác thường. Nhưng theo chỉ dẫn trong thư, ông tiến đến một bình hoa bằng sứ Thanh Hoa, xoay nhẹ nó ba vòng về bên trái.

“Rắc… rắc…”

Một tiếng động cơ quan vang lên, bức tường phía sau giá sách từ từ tách ra, để lộ một mật thất tối om. Ngô Sĩ Khiêm giơ cao ngọn đuốc, bước vào trong. Mùi tiền bạc và giấy mực cũ xộc vào mũi ông. Bên trong không chỉ có những hòm vàng bạc châu báu chất cao như núi, mà trên chiếc bàn ở chính giữa, một cuốn sổ bìa da màu đen đang nằm im lìm.

Ông run run cầm lấy cuốn sổ, lật từng trang. Bên trong ghi chi chít những cái tên, ngày tháng, và những con số khổng lồ. Đó là danh sách những kẻ đã đút lót cho Vương Tùng để mua quan bán chức, những khoản tham ô mà ông ta đã nuốt vào bụng. Bàn tay Ngô Sĩ Khiêm siết chặt cuốn sổ, lồng ngực phập phồng vì tức giận và cả… sự vui mừng.

Bằng chứng thép đã ở trong tay!

Cùng lúc đó, tại địa lao tăm tối, tiếng la hét của Đường Lâm Nhi cuối cùng cũng kinh động đến Đề lao (quan coi ngục). Lão ta cau có bước đến, nhìn nữ tử điên dại trước mặt với vẻ khinh bỉ.

“Ồn ào cái gì? Muốn chết sớm hơn sao?”

“Ta… ta có bí mật của Tam hoàng tử!” Đường Lâm Nhi thở hổn hển, tóc tai rũ rượi, bám chặt vào song sắt. “Ta biết kế hoạch của ngài ấy… những việc ngài ấy đã làm… Cho ta gặp người có thể nói chuyện! Ta có thể giúp các người!”

Đề lao ban đầu định mặc kệ, nhưng khi nghe đến hai chữ “Tam hoàng tử”, lão ta khựng lại. Chuyện tranh giành ngôi vị trong hoàng thất, lão không dám dính vào. Nhưng một bí mật của hoàng tử từ miệng người tình cũ của ngài ta, nếu bỏ qua, lỡ sau này có chuyện gì, cái đầu của lão cũng khó giữ. Sau một hồi đắn đo, lão ra lệnh cho thuộc hạ: “Canh chừng ả cẩn thận. Chuyện này… phải bẩm báo lên trên, để Cẩm Y Vệ đến thẩm tra.”

Buổi triều sớm tại điện Kim Loan.

Không khí hôm nay có phần kỳ lạ. Các quan viên thuộc phe cánh Thái hậu và Tam hoàng tử Ngụy Tử Lân đều có vẻ đắc ý, thỉnh thoảng lại liếc về phía Thừa tướng Thẩm Kính với ánh mắt đầy ẩn ý. Thừa tướng Thẩm Kính vẫn uy nghiêm như thường lệ, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy có một cơn sóng ngầm đang chực chờ ập tới.

Yến Cảnh Hoán đứng ở hàng đầu, vẻ mặt lạnh lùng không đổi, như thể mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.

Sau khi các việc thường lệ được bẩm báo xong, Lại bộ Thượng thư Vương Tùng ho khan một tiếng, chuẩn bị bước ra khỏi hàng. Hắn đã chuẩn bị sẵn một bản tấu chương dài ba nghìn chữ để vạch tội Thẩm Kính.

Nhưng hắn còn chưa kịp nhấc chân, một giọng nói sang sảng, đanh thép đã vang lên trước.

“Bệ hạ! Thần, Ngự sử Ngô Sĩ Khiêm, có việc khẩn yếu cần bẩm báo!”

Ngô Sĩ Khiêm trong bộ quan phục ngự sử bước ra, tay giơ cao cuốn sổ bìa đen, gương mặt đằng đằng sát khí.

Hoàng đế ngạc nhiên: “Ngô ái khanh có chuyện gì?”

“Thần xin tố cáo Lại bộ Thượng thư Vương Tùng lạm dụng chức quyền, bán quan bán tước, tham ô nhận hối lộ, tài sản bất chính lên đến hàng trăm vạn lượng! Đây là sổ sách chứng cứ, xin bệ hạ minh xét!”

Lời nói của ông như một tiếng sét đánh giữa triều đình. Sắc mặt Vương Tùng lập tức trắng bệch như tờ giấy. Toàn bộ quan viên phe Thái hậu đều sững sờ. Sao lại thế này? Rõ ràng người bị vạch tội phải là Thẩm Kính cơ mà?

Hoàng đế giận dữ đập bàn: “Đưa lên đây!”

Thái giám vội vàng trình cuốn sổ lên. Hoàng đế càng xem, sắc mặt càng tím lại vì giận dữ. Ngài ném cuốn sổ xuống đất, chỉ thẳng vào Vương Tùng đang run rẩy.

“TRẪM NUÔI CÁC NGƯƠI ĐỂ CÁC NGƯƠI ĐỤC KHOÉT GIANG SƠN NÀY SAO? VƯƠNG TÙNG!”

“Bệ… bệ hạ… thần bị oan… thần bị oan mà…” Vương Tùng quỳ rạp xuống đất, toàn thân mềm nhũn.

Ngô Sĩ Khiêm bồi thêm một đòn chí mạng: “Bệ hạ, trong mật thất của Vương Tùng còn có vô số vàng bạc châu báu, đều là mồ hôi nước mắt của bá tánh. Thần xin bệ hạ cho người niêm phong toàn bộ gia sản Vương gia, điều tra triệt để!”

“Người đâu!” Hoàng đế gầm lên. “Bắt giam Vương Tùng vào thiên lao! Triệt hạ toàn bộ Vương gia! Tất cả những ai có tên trong sổ sách, giao cho Đại Lý Tự và Hình bộ nghiêm trị, không một ai được thoát!”

Nhìn Vương Tùng bị lôi đi như một con chó chết, các quan viên trong phe Thái hậu mặt xám như tro tàn. Kế hoạch hoàn hảo của họ không những thất bại, mà còn bị đối phương chặt đứt một cánh tay đắc lực ngay trước mắt. Ngụy Tử Lân đứng trong hàng, hai tay siết chặt lại, ánh mắt nhìn về phía Yến Cảnh Hoán và Thẩm Kính đầy căm phẫn.

Trong một góc khuất của điện Kim Loan, tấm rèm châu khẽ lay động. Thái hậu siết chặt tay vịn phượng ỷ, móng tay được sơn vẽ cầu kỳ gần như gãy nát. Bà ta thua rồi. Thua một cách triệt để và mất mặt. Nước cờ hiểm của bà ta còn chưa kịp tung ra đã bị đối phương lật đổ cả bàn cờ.

Khi tin tức truyền về Nhiếp Chính Vương phủ, Thẩm Tinh Vãn đang thong thả pha trà trong một thủy đình giữa hồ. Hương trà sen thanh khiết lan tỏa trong không khí.

Yến Cảnh Hoán bước đến, ngồi xuống đối diện nàng, tự mình rót một chén.

“Nước cờ của nàng, rất cao tay.”

Thẩm Tinh Vãn đặt ấm trà xuống, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt không có niềm vui chiến thắng mà chỉ có sự bình lặng. “Nếu không có quyền thế của Vương gia ngầm hỗ trợ, Ngô ngự sử cũng khó lòng hành động nhanh gọn như vậy. Chúng ta chỉ là người châm ngòi, còn người dập lửa là Vương gia.”

Nàng rót cho hắn một chén trà mới. “Đây mới chỉ là bắt đầu. Chặt đi một cánh tay của Thái hậu, bà ta sẽ càng thêm điên cuồng.”

Yến Cảnh Hoán khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. “Có ta ở đây, nàng không cần phải sợ.”

Giữa khung cảnh tĩnh lặng, hai người im lặng thưởng trà. Một trận chiến vừa kết thúc, nhưng cả hai đều biết, một cơn bão còn lớn hơn rất nhiều, đang bắt đầu hình thành ở phía trước.




LIÊN HỆ ADMIN