Chương 7 : Nước Mắt Bạch Liên
Đoàn xe ngựa vừa lăn bánh vào cổng thành, Tống Khanh Vân đã có thể cảm nhận được một luồng không khí khác thường. Vụ bê bối tại Mùa Săn, giống như một ngọn lửa thảo nguyên, đã lan về kinh thành trước cả tiếng vó ngựa của họ. Những ánh mắt tò mò, những lời thì thầm to nhỏ theo sau cỗ xe ngựa của Tướng quân phủ và Từ gia, biến con đường trở về nhà thành một cuộc diễu hành đầy ngượng ngùng.
Từ gia gần như là chạy trối chết về phủ, đóng chặt cổng chính, không dám đối mặt với bão táp dư luận. Còn Tống Khanh Vân, khi chiếc xe ngựa mang huy hiệu Tướng quân phủ dừng lại, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ có đôi mày khẽ nhíu lại vì “mệt mỏi”. Nàng được Ngọc Trúc cẩn thận dìu xuống, mỗi bước đi đều ra vẻ yếu ớt, cần được che chở.
Vừa bước vào phủ, Vương quản gia, người đã phục vụ Tống gia mấy chục năm, đã vội vã chạy ra đón. Ông nhìn thấy dáng vẻ của tiểu thư, trong lòng vừa xót xa vừa tức giận. “Tiểu thư, người đã về. Lão nô đã nghe qua loa chuyện ở bãi săn. Người… người không sao chứ?”
Tống Khanh Vân khẽ lắc đầu, giọng nói có chút khàn đi: “Vương thúc, ta không sao. Chỉ là trong lòng có chút uất ức.” Nàng không đi thẳng về phòng, mà ra lệnh: “Vương thúc, gọi các quản sự chủ chốt trong phủ đến chính sảnh, ta có chuyện muốn nói.”
Vương quản gia thấy tiểu thư tuy mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định và tỉnh táo, không giống như một người đang chìm trong đau khổ. Ông không hỏi nhiều, lập tức đi thi hành mệnh lệnh.
Tại chính sảnh, Tống Khanh Vân ngồi ở ghế chủ vị. Nàng kể lại câu chuyện ở bãi săn, nhưng là theo một phiên bản đã được nàng sắp xếp lại một cách khéo léo. Nàng nhấn mạnh vào việc mình bị ngã ngựa, suýt nữa mất mạng, vào sự xuất hiện “trùng hợp” của Từ Dực và Ngu Âm Âm, và cuối cùng là màn kịch lố bịch của họ tại bữa tiệc. Nàng không hề nhắc đến vai trò của mình trong đó, chỉ đơn thuần là một người bị hại, đau khổ và bất lực.
“Chuyện đã xảy ra như vậy,” nàng kết luận, giọng nói mang theo sự mệt mỏi nhưng cũng đầy uy nghiêm. “Ta biết, chuyện này không chỉ làm tổn hại đến danh dự của một mình ta, mà còn ảnh hưởng đến thể diện của cả Tướng quân phủ. Nhưng ta tin, mọi người ở đây đều là người một nhà, sẽ biết phân biệt đúng sai. Từ hôm nay, ta không muốn nghe bất kỳ lời đồn đại nào trong phủ làm tổn thương đến biểu tỷ Âm Âm. Dù sao, tỷ ấy cũng là người bị hại, có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ.”
Lời nói của nàng vừa thể hiện sự rộng lượng, lại vừa ngầm khẳng định Ngu Âm Âm “có tội”. Các quản sự và gia nhân nghe xong, ai nấy đều phẫn nộ. Bọn họ một lòng trung thành với Tống gia, tiểu thư của họ bị ức hiếp như vậy, làm sao họ có thể ngồi yên?
“Tiểu thư quá nhân từ rồi! Ngu tiểu thư ở phủ ta ăn sung mặc sướng, vậy mà lại làm ra chuyện cướp vị hôn phu của tiểu thư!”
“Đúng vậy, Từ gia cũng quá đáng, ỷ có hôn ước mà không coi Tướng quân phủ ra gì!”
Tống Khanh Vân đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. “Ta biết mọi người thương ta. Nhưng chuyện này, ta sẽ tự mình giải quyết. Điều ta cần mọi người làm, là quản lý tốt người trong phủ, không để tin đồn thất thiệt lan ra ngoài, cũng không được đối xử tệ bạc với biểu tỷ. Cứ coi như, nể mặt ta.”
Nàng đã thành công nắm được dư luận trong phủ. Giờ đây, dù Ngu Âm Âm có làm gì, cũng sẽ bị giám sát dưới hàng trăm con mắt.
Quả nhiên, Ngu Âm Âm sau khi trở về đã cảm nhận được sự thay đổi. Tống lão phu nhân đối với ả lạnh nhạt hơn hẳn, không còn vẻ yêu thương chiều chuộng như trước. Các gia nhân trong phủ nhìn ả bằng ánh mắt khác lạ, vừa thương hại lại vừa khinh bỉ. Ả ta như bị cô lập trong chính ngôi nhà mà ả đã cố công lấy lòng bao năm nay. Ngu Âm Âm biết, nếu không hành động, ả sẽ hoàn toàn mất đi chỗ đứng.
Và thế là, ả ta quyết định dùng đến chiêu bài cuối cùng, cũng là chiêu bài lợi hại nhất của mình: khổ nhục kế.
Sáng sớm hôm sau, trời se lạnh. Ngu Âm Âm vận một bộ y phục màu trắng mỏng manh, không trang điểm, để mặc cho gương mặt tái nhợt, đáng thương. Ả ta không nói không rằng, cứ thế quỳ xuống khoảng sân trống lát đá xanh trước cửa phòng của Tống Khanh Vân.
Gió lạnh thổi qua, thân hình mỏng manh của ả ta run rẩy trong gió, trông như một đóa bạch liên sắp tàn, khiến ai nhìn thấy cũng phải động lòng trắc ẩn. Ả ta không khóc lớn, chỉ im lặng để cho nước mắt chảy dài trên má, ra vẻ hối lỗi và đau khổ đến tột cùng.
Tin tức “biểu tiểu thư quỳ gối xin tha thứ” nhanh chóng lan ra khắp phủ. Các gia nhân tụ tập lại từ xa, chỉ trỏ bàn tán.
“Xem kìa, Ngu tiểu thư đáng thương quá.”
“Đáng thương gì chứ, nếu không làm sai thì sao phải quỳ? Rõ ràng là chột dạ.”
Tống lão phu nhân nghe tin, cũng vội vàng chạy tới. Thấy cảnh cháu ngoại yêu quý của mình quỳ trong gió lạnh, bà vừa giận lại vừa thương, định lên tiếng khuyên can.
Đúng lúc này, cửa phòng của Tống Khanh Vân mở ra.
Tống Khanh Vân bước ra, trên người khoác một tấm áo choàng dày. Nàng nhìn thấy Ngu Âm Âm đang quỳ, lập tức ra vẻ kinh ngạc và đau lòng.
“Biểu tỷ! Tỷ làm gì vậy? Trời lạnh như thế này, mau đứng dậy đi!” Nàng vội vàng chạy tới, định đỡ Ngu Âm Âm dậy.
Ngu Âm Âm lại đẩy tay nàng ra, lắc đầu, nước mắt như mưa: “Không, muội muội, tỷ không đứng dậy. Đều là lỗi của tỷ, là tỷ hồ đồ, làm hại đến danh dự của muội. Nếu muội không tha thứ cho tỷ, tỷ sẽ quỳ ở đây cho đến chết.”
Một màn kịch hoàn hảo. Tống Khanh Vân trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng cảm động. Nàng cũng quỳ xuống theo, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Ngu Âm Âm.
“Tỷ nói gì vậy? Chúng ta là chị em, sao muội có thể giận tỷ được chứ?” Nàng lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ngu Âm Âm. “Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi. Tỷ mau đứng dậy, nếu để bà nội và mọi người thấy, sẽ lo lắng lắm.”
Thấy Tống Khanh Vân “dịu dàng” và “rộng lượng” như vậy, Ngu Âm Âm trong lòng có chút đắc ý, nghĩ rằng mình đã thành công. Tống lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng hai cháu gái đã làm hòa.
Nhưng Tống Khanh Vân lại nói tiếp, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại mang theo một điều kiện không thể từ chối.
“Nhưng mà, biểu tỷ à,” nàng nói, “Chuyện lần này đã gây ra tai tiếng quá lớn, không chỉ cho muội, mà còn cho cả Tướng quân phủ. Muội biết tỷ thật lòng hối lỗi, nhưng miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ. Hay là thế này, để thể hiện sự thành tâm của tỷ, cũng là để cho mọi người thấy tỷ đã biết sai, tỷ hãy đến chùa Tĩnh Tâm ở ngoại ô, ăn chay niệm Phật, chép kinh cầu phúc cho gia đình ta trong một tháng, được không?”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Ngu Âm Âm, mỉm cười. “Làm như vậy, vừa có thể khiến cho tâm hồn tỷ được thanh tịnh, lại vừa có thể khiến cho những lời đồn đại bên ngoài tự động tan biến. Mọi người sẽ thấy, biểu tỷ của Tống gia là một người biết sai biết sửa, thành tâm hướng Phật. Đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Lời đề nghị của Tống Khanh Vân như một cái bẫy ngọt ngào. Ngu Âm Âm cứng họng. Đi chùa một tháng? Ăn chay niệm Phật? Đó chẳng khác nào một hình phạt lưu đày. Ở đó, ả ta sẽ mất hết mọi tin tức, mất hết cơ hội tiếp cận Từ Dực, và quan trọng nhất là mất đi sự ảnh hưởng đối với Tống lão phu nhân. Nhưng nếu ả ta từ chối, thì chẳng khác nào tự mình thừa nhận màn quỳ gối xin lỗi này chỉ là giả tạo.
Tống lão phu nhân nghe vậy cũng thấy hợp lý. Cho Ngu Âm Âm đi chùa một thời gian để lánh nạn và sám hối, cũng là một cách tốt để làm dịu đi dư luận.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Ngu Âm Âm không còn đường lùi, chỉ có thể cắn răng, gật đầu trong nước mắt: “Muội muội… đã nói vậy, tỷ… tỷ xin nghe theo.”
Giải quyết xong Ngu Âm Âm, Tống Khanh Vân cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nàng trở về thư phòng, khóa trái cửa lại. Gương mặt yếu đuối, đáng thương lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
Nàng lấy ra giấy bút, cẩn thận mài mực. Nàng phải viết thư. Vụ bê bối của Ngu Âm Âm và Từ Dực chỉ là chuyện nhỏ, mối nguy thực sự đối với Tướng quân phủ vẫn còn ở phía trước.
Kiếp trước, cha và anh trai nàng trên đường từ biên cương trở về kinh thành, đã bị một toán người mai phục ở đèo Linh Châu. Cha nàng bị trọng thương, anh trai nàng cũng bị thương không nhẹ. Chính vì trận mai phục đó mà sức khỏe của cha nàng sa sút, tạo cơ hội cho kẻ địch vu oan hãm hại sau này.
Nàng không thể để chuyện đó lặp lại.
Nàng nhấc bút, viết nhanh trên giấy. Nàng không thể nói rằng mình biết trước tương lai, chỉ có thể dùng lại lý do “giấc mơ”. Nàng viết rằng mình liên tục mơ thấy ác mộng, thấy cha và anh trai gặp nguy hiểm ở đèo Linh Châu, thấy con đường đó có mai phục. Nàng tha thiết cầu xin họ, dù có phải đi đường vòng, cũng tuyệt đối không được đi qua con đèo đó. Nàng còn dùng một loại mực đặc biệt, chỉ có người của Tống gia mới có thể nhận ra, để đánh dấu lá thư là tuyệt mật.
Viết xong, nàng cẩn thận niêm phong lá thư, giao cho một ảnh vệ trung thành nhất của Tướng quân phủ. “Bằng mọi giá, phải giao tận tay lá thư này cho Tướng quân và Thiếu tướng quân. Nhớ kỹ, đây là chuyện liên quan đến an nguy của cả Tống gia.”
Ảnh vệ nhận lệnh, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đêm tối. Tống Khanh Vân đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm sâu thẳm.
Cha, anh trai, hai người nhất định phải bình an trở về. Con gái ở đây, đã dọn sẵn sân khấu, chờ đợi tất cả kẻ thù của chúng ta bước vào.