Chương 2 : Oan Gia Ngõ Hẹp

Mùi máu tươi tanh nồng hòa quyện với hương độc dược kỳ dị xộc thẳng vào mũi Dư Trường Sanh, khiến nàng choáng váng. Hơi lạnh từ mặt đất đá ẩm ướt thấm qua lớp áo, làm toàn thân nàng run rẩy. Nàng không biết mình đang run vì lạnh, vì sợ hãi, hay vì sinh mệnh của người đàn ông đang gục trong tay nàng đang tuột đi từng chút một.

Nàng cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng đến đáng sợ. Mỗi khi hơi thở của hắn yếu đi một nhịp, lồng ngực nàng lại nhói lên, tứ chi bủn rủn như thể chính nàng cũng đang cận kề cái chết. Sợi dây liên kết sinh mệnh vô hình kia đang siết chặt lấy cả hai.

“Không được, không thể chết ở đây.” Trường Sanh nghiến răng, cố gắng gạt đi sự hoảng loạn đang xâm chiếm tâm trí.

Nàng là công chúa Đông Hòe, từ nhỏ đã được dạy dỗ để đối mặt với mọi tình huống bằng một cái đầu lạnh. Nàng tự tát nhẹ vào má mình để lấy lại sự tỉnh táo. Trước hết, phải rời khỏi con hẻm này. Mùi máu tanh quá nồng, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện.

Nàng cố gắng đỡ Tả Thừa An dậy, nhưng sức nặng của một nam nhân trưởng thành vượt xa sức lực của nàng lúc này. Hắn tựa như một ngọn núi nhỏ đổ sập, mỗi cử động của nàng đều vô cùng chật vật. Nàng cảm nhận được cơn đau buốt từ vết thương trên vai hắn truyền sang vai mình, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Tên khốn này, nặng như quỷ,” nàng lẩm bẩm chửi thề, một hành động chưa bao giờ nàng dám làm khi còn ở trong cung.

Cắn chặt môi, nàng dùng hết sức bình sinh, một tay vòng qua nách hắn, tay kia giữ chặt lấy thắt lưng, dùng cả cơ thể làm điểm tựa, từ từ kéo lê hắn ra khỏi con hẻm. Mỗi bước đi đều như kéo theo cả ngàn cân đá tảng. Y phục lụa là của nàng giờ đây đã lấm lem bùn đất và máu, mái tóc dài mượt mà cũng rối tung. Hình ảnh của một vị công chúa cao quý đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thiếu nữ đang chật vật đấu tranh để giành giật sự sống.

Nàng kéo hắn đi trong vô định dưới ánh trăng mờ ảo, men theo những con đường vắng vẻ của Thụy Châu. Nàng không biết phải đi đâu, chỉ biết phải tìm một nơi kín đáo. Khi sức lực gần như cạn kiệt, nàng nhìn thấy một ngôi miếu hoang đổ nát ở ngoại ô thành phố. Cỏ dại mọc um tùm, mái ngói vỡ nát, những bức tường loang lổ rêu phong, trông vô cùng tiêu điều, nhưng lúc này, nó lại là nơi trú ẩn lý tưởng nhất.

Với chút sức lực cuối cùng, nàng kéo được Tả Thừa An vào trong đại điện của ngôi miếu. Nàng để hắn nằm xuống bên cạnh một pho tượng Phật đã mất đầu, rồi kiệt sức ngã vật ra bên cạnh, thở hổn hển. Lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, cơn đau từ vai hắn vẫn truyền đến không ngớt.

Nghỉ ngơi được một lúc, Trường Sanh lại gượng dậy. Nàng không thể để hắn chết. Nàng xé một vạt áo của mình, đến bên cạnh vũng nước mưa đọng lại trong một góc miếu, thấm ướt rồi quay lại cẩn thận lau đi vết máu trên mặt hắn.

Dưới ánh trăng yếu ớt lọt qua mái ngói vỡ, dung mạo của hắn dần hiện ra. Lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt ngay cả khi hôn mê. Khuôn mặt này, dù đang tái nhợt vì mất máu, vẫn toát lên một vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và một chút tà khí khó tả. Miếng vải đen bịt mắt trái càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn cho hắn.

Trường Sanh khẽ cau mày. Rõ ràng là một kẻ không dễ chọc vào.

Nàng cẩn thận cởi áo ngoài của hắn ra để kiểm tra vết thương. Vết đao trên vai rất sâu, gần như thấy cả xương, máu vẫn đang rỉ ra. Ngoài ra, da của hắn có màu tím nhạt, là dấu hiệu của việc trúng độc.

Nàng mở chiếc túi gấm luôn mang theo bên mình, bên trong là đủ loại bình sứ lớn nhỏ, đựng các loại dược liệu và độc dược do chính tay nàng bào chế. Đây là thứ vũ khí bí mật, cũng là niềm tự hào của nàng. Nàng lấy ra một bình sứ trắng, đổ ra một ít bột thuốc cầm máu màu xanh nhạt, cẩn thận rắc lên vết thương của hắn. Cùng lúc đó, nàng cũng cảm nhận được một cảm giác xót nhẹ trên vai mình.

Sau khi cầm máu, nàng lấy ra một viên thuốc giải độc màu đen, do dự một lúc. Đây là “Bách Thảo Hoàn”, có thể giải được phần lớn các loại độc thông thường. Nhưng chất độc hắn hít phải lúc nãy trông rất kỳ lạ, nàng không chắc nó có hiệu quả hay không. Nhưng không còn cách nào khác. Nàng cạy miệng hắn ra, nhét viên thuốc vào rồi lấy chút nước mưa cho hắn uống.

Làm xong mọi việc, Dư Trường Sanh mệt lả, ngồi phịch xuống bên cạnh hắn. Nàng nhìn hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Tại sao hắn lại cứu nàng? Hắn là ai? Và mối liên kết kỳ lạ này là gì? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nàng nhưng không có lời giải đáp. Mệt mỏi và kiệt sức, nàng dần chìm vào giấc ngủ.

Một cơn gió lạnh luồn qua những lỗ hổng trên mái miếu, mang theo hơi sương đêm, khiến Dư Trường Sanh rùng mình tỉnh giấc. Nàng mở mắt, thấy trời đã hửng sáng. Lửa trại nàng nhóm vội đêm qua đã lụi tàn, chỉ còn lại một ít than hồng.

Nàng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Hơi thở của hắn đã đều hơn, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng màu tím trên da đã nhạt đi rất nhiều. “Bách Thảo Hoàn” đã có tác dụng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nặng nề trong lồng ngực mình cũng vơi đi.

Đúng lúc này, người đàn ông trên mặt đất khẽ động đậy. Hắn từ từ mở mắt. Đôi mắt bên phải của hắn sâu thẳm và sắc bén như mắt chim ưng, ánh nhìn đầu tiên khi tỉnh lại đã mang theo sự cảnh giác và lạnh lẽo.

“Ngươi… tỉnh rồi à?” Trường Sanh có chút mừng rỡ, nhưng cũng có chút đề phòng.

Tả Thừa An không trả lời. Hắn ngồi dậy, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể. Vết thương vẫn còn đau, nhưng luồng độc khí quái ác kia đã bị áp chế. Hắn nhìn cô gái trước mặt, rồi hắn cảm nhận được nó – một sợi dây liên kết vô hình, một cảm giác đau đớn âm ỉ từ vai truyền đến, và hắn thấy vai của cô gái kia cũng đang khẽ nhăn lại.

“Ngươi đã làm gì ta?” Giọng hắn lạnh như băng, mang theo sát khí.

“Ta cứu ngươi!” Trường Sanh bất bình đáp lại. “Nếu không có ta, ngươi đã chết trong con hẻm đó rồi!”

Tả Thừa An cười khẩy, một nụ cười đầy chế nhạo. Hắn đứng dậy, từng bước tiến lại gần nàng. Dù đang bị thương, khí thế của hắn vẫn vô cùng áp đảo. “Cứu ta? Hay là ngươi đã hạ một loại độc mới lên người ta?”

Hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến, như thể có hàng ngàn mũi kim cùng lúc châm vào. Cơn đau đột ngột và dữ dội khiến hắn suýt đứng không vững. Hắn nhìn xuống cánh tay mình, rồi lại nhìn sang Trường Sanh, thấy nàng đang vô thức xoa cánh tay của chính mình với vẻ mặt đau đớn tương tự.

“Là ngươi!” Tả Thừa An gầm lên, đôi mắt lóe lên tia tức giận. Hắn cho rằng chính nàng đã gây ra cơn đau này. Hắn nhanh như chớp lao đến, một tay bóp chặt lấy cổ nàng.

“Giải dược!” Hắn nghiến răng, từng chữ một vang lên.

“Giải… giải dược gì chứ?” Cổ bị bóp chặt khiến Trường Sanh khó thở, nàng hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng phản kháng.

“Đừng giả ngu! Ngươi còn muốn nếm trải lại cảm giác ‘Toản Tâm Chi Thống’ một lần nữa sao?” Tả Thừa An gằn giọng, bàn tay siết chặt hơn.

“Ngươi bị điên à! Ngươi tìm người cũng phải tìm cho đúng đối tượng chứ!” Trường Sanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng tức giận hét lên. “Ta cứu ngươi, không cảm ơn thì thôi, còn vu cho ta hạ độc! Ta trong sạch, chưa bao giờ tùy tiện dùng độc hại người! Ngược lại là ngươi, lừa ta vào sòng bạc yêu thú rồi lại vu vạ cho ta, có phải ngươi cố tình muốn dây dưa với ta không!”

“Ngươi…” Tả Thừa An bị nàng nói trúng tim đen (về chuyện lừa nàng vào sòng bạc, dù đó là chuyện xảy ra trong nguyên tác chứ không phải chương 1 vừa viết lại), nhưng cơn đau vẫn còn âm ỉ. Hắn không tin trên đời lại có loại độc trùng hợp đến vậy. Hắn vẫn tin rằng chính nàng là kẻ đầu sỏ. “Ngươi còn già mồm, tin ta giết ngươi không!”

Hai người giằng co, một người uy hiếp, một người uất ức. Bầu không khí trong ngôi miếu hoang trở nên căng thẳng tột độ.

“Công chúa… công chúa…”

Đúng lúc này, từ bên ngoài miếu vọng vào tiếng gọi yếu ớt nhưng đầy lo lắng. Dư Trường Sanh giật mình, nhận ra giọng nói đó. Là Ngâm Hạ! Cứu tinh cuối cùng cũng đã đến!

Nghe thấy có người đến, Tả Thừa An buông lỏng tay. Hắn không muốn để lộ thân phận. Dư Trường Sanh nhân cơ hội đẩy mạnh hắn ra, chạy nhanh ra cửa miếu. Nàng quay đầu lại, vừa ho vừa làm một vẻ mặt đắc thắng với hắn: “Hừ, ta xem bây giờ ngươi còn giết được ta không!”

Nói rồi, nàng chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại Tả Thừa An một mình trong ngôi miếu hoang, với vẻ mặt vừa tức giận, vừa hoang mang, cùng một mối liên kết sinh mệnh oan nghiệt không rõ nguồn gốc.




LIÊN HỆ ADMIN