Chương 7 : Phản Bội và Tuyệt Vọng
Yến tiệc xa hoa cuối cùng cũng tàn. Quan khách lần lượt ra về, mang theo những câu chuyện bàn tán xôn xao về màn ban hôn chấn động và khúc dương cầm ai oán. Lưu Nhĩ Kỳ như người mất hồn, được nha hoàn của Hoa Tiên Nhi dìu trở lại Tiêu Dao Vương Phủ. Cô được phép ở lại đây một đêm cuối cùng trước khi chính thức bước vào cánh cửa hoàng cung, bắt đầu cuộc đời của một cung nữ.
Bước chân cô nặng trĩu khi trở về tiểu viện. Khung cảnh vẫn thanh tĩnh như lúc cô rời đi, nhưng lòng cô đã là một bãi chiến trường hoang tàn. Nỗi đau bị phản bội, sự tuyệt vọng khi sắp phải xa con, và cả sự căm hận ngùn ngụt đối với số phận trớ trêu. Tất cả hòa quyện lại, giày vò tâm can cô.
Hoa Tiên Nhi bước vào ngay sau đó, khuôn mặt rạng rỡ, không giấu nổi vẻ đắc thắng. “Thất Nương, hôm nay thật cảm ơn chị. Nhờ có chị, Thế tử đã rất vui, còn hứa sẽ cầu xin Vương gia nâng địa vị cho em.”
Lưu Nhĩ Kỳ quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt. “Địa vị? Chỉ vì địa vị của em mà em nhẫn tâm đẩy chị vào chốn cung đình sâu như biển, đẩy mẹ con chị vào cảnh chia lìa sao? Hoa Tiên Nhi, em có còn là con người không?” Giọng cô run lên vì tức giận.
Nụ cười trên môi Hoa Tiên Nhi tắt ngấm. Cô ta lùi lại một bước, ánh mắt có chút né tránh. “Thất Nương, chị đừng nói vậy. Em… em cũng không còn cách nào khác. Chị không sống trong vương phủ, chị không hiểu được đâu. Không có địa vị, không có sự sủng ái, cuộc sống của em còn không bằng một con chó!”
“Vậy nên em lấy hạnh phúc của người khác để đánh đổi sao? Em lấy chính những đứa con bé bỏng của chị, những đứa trẻ gọi em là cô, ra để uy hiếp chị?” Lưu Nhĩ Kỳ cười một cách chua chát, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Tình bạn bao năm qua của chúng ta, trong mắt em, chẳng lẽ không đáng một xu sao?”
“Em xin lỗi…” Hoa Tiên Nhi cúi đầu, giọng lí nhí. “Nhưng Thất Nương, chị tài hoa như vậy, vào cung hầu hạ Hoàng hậu, biết đâu lại là một cơ hội tốt. Hoàng thượng đã để mắt đến chị, tương lai của chị biết đâu lại rạng rỡ hơn ở cái thôn nghèo đó.”
“Cơ hội?” Lưu Nhĩ Kỳ như nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên đời. “Cơ hội để làm một con chim bị nhốt trong lồng son? Cơ hội để ngày ngày nhìn thấy kẻ thù của mình mà không thể làm gì? Cơ hội để cả đời không được gặp lại con mình? Hoa Tiên Nhi, em đi đi. Từ nay về sau, giữa tôi và em, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Nói rồi, cô quay lưng đi, không muốn nhìn thấy bộ mặt giả dối đó thêm một giây phút nào nữa. Hoa Tiên Nhi đứng lặng một lúc, rồi cũng im lặng rời đi. Tình bạn từng trong sáng như pha lê, giờ đã vỡ tan thành từng mảnh, không bao giờ có thể hàn gắn lại được nữa.
Đêm đó, Lưu Nhĩ Kỳ ôm hai con vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tường Nhi và Mạc Niệm cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, cũng im lặng không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy cổ mẹ thật chặt.
“Mẹ ơi, mẹ sao lại khóc?” Mạc Niệm ngây thơ hỏi, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp lên lau nước mắt cho cô.
“Mẹ không sao. Mẹ chỉ là… sắp phải đi xa một thời gian.” Giọng cô nghẹn lại.
“Đi xa ạ? Mẹ đi đâu? Có cho con và anh hai đi cùng không?”
Lưu Nhĩ Kỳ lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười. “Nơi đó hai con không đến được. Mẹ phải vào cung làm một việc rất quan trọng cho Hoàng thượng. Hai con ở lại đây, phải thật ngoan, nghe lời anh Tường Nhi, biết không?”
“Nhưng con muốn đi với mẹ cơ,” Mạc Niệm mếu máo.
“Mẹ, người đi bao lâu sẽ về?” Tường Nhi, vốn chững chạc hơn, lo lắng hỏi.
“Mẹ… mẹ không biết. Nhưng mẹ hứa sẽ quay về. Nhất định sẽ quay về. Tường Nhi, con là anh, phải chăm sóc em Mạc Niệm, phải bảo vệ em, nhớ chưa?”
Cô ôm hai con thật chặt, hít hà mùi thơm sữa quen thuộc trên người chúng. Trái tim cô như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Đây có thể là lần cuối cùng cô được ôm các con như thế này.
Trong lúc đó, tại Thống lĩnh phủ, Bạch Tử Thanh cũng đang trằn trọc. Hình ảnh của Lưu Nhĩ Kỳ và khúc dương cầm ai oán cứ ám ảnh tâm trí anh. Sự giống nhau đến kỳ lạ của Mạc Niệm, ánh mắt oán hận của người phụ nữ đó, và cả cảm giác quen thuộc đến khó tả. Mọi thứ xâu chuỗi lại, khiến sự nghi ngờ trong lòng anh càng lúc càng lớn.
Anh không tin vào sự trùng hợp. Nhất định phải có một bí mật nào đó ẩn sau tất cả những chuyện này. Hơn nữa, đẩy một người phụ nữ có tài hoa như vậy vào cung làm cung nữ, lại còn tách cô ta ra khỏi con mình, đó là một việc quá tàn nhẫn. Dù cô ta có là ai, dù có thù hận gì với anh, thì những đứa trẻ là vô tội.
Một ý nghĩ táo bạo bỗng lóe lên trong đầu anh.
Anh bật dậy, khoác vội áo choàng rồi đi thẳng đến hoàng cung, xin cầu kiến Linh Hoàng.
Trong Ngự thư phòng, Linh Hoàng có chút ngạc nhiên khi thấy vị tướng quân của mình lại vào cung vào giờ này. “Tử Thanh, có chuyện gì mà con phải vào cung gấp vậy?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng,” Bạch Tử Thanh quỳ xuống. “Thần có một thỉnh cầu, mong Hoàng thượng chấp thuận.”
“Ồ? Cứ nói đi.”
“Thần… thần muốn xin người phụ nữ tên Lưu Nhĩ Kỳ đã biểu diễn dương cầm trong yến tiệc hôm nay.”
Linh Hoàng nhíu mày, có chút bất ngờ. “Con muốn cô ta? Nhưng trẫm đã hạ chỉ cho cô ta vào hầu hạ Hoàng hậu rồi. Hơn nữa, con sắp thành thân với hai vị công chúa, còn muốn thêm một người phụ nữ nữa làm gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, không phải như người nghĩ. Thần và người phụ nữ đó… có thể coi là chỗ quen biết cũ. Thần không nỡ nhìn thấy mẹ con họ chia lìa. Xin Hoàng thượng hãy ban cô ta cho thần, thần sẽ cho cô ta một thân phận trong phủ, để cô ta có thể đoàn tụ với con mình.” Bạch Tử Thanh cúi đầu, bịa ra một lý do hợp tình hợp lý.
Linh Hoàng nhìn người anh họ và cũng là vị tướng quân tài ba nhất của mình, trầm ngâm suy nghĩ. Tử Thanh xưa nay vốn không gần nữ sắc, hôm nay lại đích thân cầu xin cho một người phụ nữ, quả là chuyện lạ. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là một người hầu gái. Ban cho hắn để lấy lòng vị tướng quân vừa lập đại công, cũng không phải là chuyện gì to tát.
“Được rồi. Nếu đã là chỗ quen biết cũ của con, trẫm sẽ tác thành cho con. Ngày mai, trẫm sẽ cho người truyền khẩu dụ.”
“Thần đa tạ Hoàng thượng!” Bạch Tử Thanh dập đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bước đầu tiên đã thành công.
Sáng hôm sau, khi Lưu Nhĩ Kỳ đang trong tâm trạng tuyệt vọng chờ đợi thái giám đến đưa vào cung, thì một khẩu dụ mới của Hoàng thượng được truyền đến Tiêu Dao Vương Phủ.
Thái giám tuyên chỉ dõng dạc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Lưu Nhĩ Kỳ tài nghệ hơn người, nay đặc biệt ban cho Cấm vệ quân Thống lĩnh Bạch Tử Thanh. Khâm thử!”
Lưu Nhĩ Kỳ nghe xong, cả người cứng đờ. Tai cô ù đi. Ban cho Bạch Tử Thanh? Điều này còn kinh khủng hơn cả việc vào cung hầu hạ Hoàng hậu. Từ một chiếc lồng son này, chuyển sang một chiếc lồng son khác, mà chủ nhân của chiếc lồng mới lại chính là kẻ đã gây ra mọi bi kịch cho cuộc đời cô.
Số phận, tại sao lại cứ trêu ngươi cô như vậy? Cô ngã quỵ xuống đất, nước mắt lã chã tuôn rơi. Lần này, không còn là nước mắt của sự đau buồn, mà là nước mắt của sự tuyệt vọng và phẫn uất đến cùng cực.