Chương 9 : Pháo Đài An Toàn

Mùi thuốc súng đã tan biến, nhưng cái lạnh lẽo của nó dường như vẫn còn đọng lại trong không khí bên trong chiếc Land Cruiser. Từ Nghiên lái xe rời khỏi trạm dịch vụ, tay cô cầm vô lăng vẫn vững vàng, nhưng ánh mắt nhìn con đường tuyết trắng phía trước đã khác. Lớp ngây thơ cuối cùng, dù mỏng manh, đã bị tiếng súng xé nát. Sự tàn nhẫn không phải là một lựa chọn, nó là một điều kiện cần để tồn tại.

Hành trình còn lại kéo dài thêm năm ngày, mỗi ngày trôi qua, thế giới lại càng chìm sâu hơn vào mùa đông mạt thế. Sự hỗn loạn ban đầu trên các tuyến đường chính đã lắng xuống, nhường chỗ cho một sự im lặng chết chóc. Những trạm kiểm soát của chính phủ thưa thớt dần, những người lính và cảnh sát ở đó trông còn mệt mỏi và tuyệt vọng hơn cả những người tị nạn. Trật tự đang tan rã, và những vùng đất không người quản lý đang nhanh chóng biến thành những lãnh địa của kẻ mạnh.

Cô đã thấy những dấu hiệu của luật lệ rừng rậm ở khắp nơi. Những ngôi làng bên đường bị cướp phá, những đám cháy le lói từ những căn nhà bị đốt dở, và những cái xác bị bỏ lại bên vệ đường, bị tuyết dần che phủ. Cô không còn cảm thấy sốc nữa, chỉ có sự cảnh giác được đẩy lên mức cao nhất.

Vào ngày thứ tư của cuộc hành trình, khi đi qua một thị trấn nhỏ, cô thấy một cảnh tượng khiến cô phải giảm tốc độ. Một chiếc xe du lịch nhỏ bị lật nghiêng bên đường. Bên cạnh chiếc xe là một cặp vợ chồng trẻ, người vợ đang ôm chặt một đứa bé được quấn trong chăn. Họ run rẩy trong giá lạnh, người chồng đang cố gắng vẫy tay cầu cứu những chiếc xe hiếm hoi đi qua.

Một thoáng do dự len lỏi trong lòng Từ Nghiên. Giúp đỡ họ đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào nguy hiểm. Cô không biết họ là người tốt hay kẻ xấu. Cô không biết liệu có một cái bẫy nào đang chờ đợi hay không. Giọng nói lý trí lạnh lùng trong đầu cô vang lên: “Cứ đi đi. Mày không thể cứu tất cả mọi người.”

Cô siết chặt vô lăng, đạp ga. Chiếc Land Cruiser lướt qua họ. Trong gương chiếu hậu, cô thấy ánh mắt tuyệt vọng của người chồng khi nhìn theo chiếc xe của cô. Cô thấy người vợ cúi đầu, ôm con chặt hơn.

Trái tim cô nhói lên một cái. Cô không phải là thánh mẫu, nhưng cô cũng chưa hoàn toàn mất đi nhân tính.

Sau khi đi được khoảng một cây số, cô dừng xe sau một khúc cua. Cô quan sát phía sau qua ống nhòm, đảm bảo không có ai theo dõi. Sau đó, cô nhanh chóng lấy ra một thùng carton từ không gian riêng của mình. Bên trong là vài hộp sữa bột, tã lót, vài bộ quần áo trẻ em giữ nhiệt, một hộp lớn bánh quy năng lượng cao, vài chai nước và một hộp thuốc sơ cứu cơ bản.

Cô đặt chiếc thùng bên vệ đường, ở một vị trí dễ thấy. Sau đó cô lên xe và lái đi thật nhanh.

Đó là tất cả những gì cô có thể làm. Một hành động nhân đạo được tính toán kỹ lưỡng, không làm ảnh hưởng đến sự an toàn của bản thân. Cô không biết liệu họ có nhận được nó không, nhưng ít nhất, cô đã cho họ một cơ hội.

Cuối cùng, vào chiều ngày thứ sáu, tấm biển hiệu chào mừng đến Kinh Thị, phủ đầy tuyết, xuất hiện ở phía trước. Thành phố này cũng bị bao phủ bởi màu trắng, nhưng khác với sự hỗn loạn của Cảng Thành, ở đây dường như vẫn còn một chút trật tự. Vẫn có xe cộ di chuyển trên những con đường đã được dọn tuyết sơ sài. Vẫn có những người lính tuần tra. Kinh Thị, một thành phố cổ kính và trầm lặng, đang cố gắng chống chọi lại mùa đông.

Cô không vào trung tâm thành phố. Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, đi lên một ngọn đồi ở vùng ngoại ô phía Tây. Con đường ngày càng hẹp và vắng vẻ, hai bên là những hàng cây trơ trụi. Cuối cùng, một bức tường đá cao hơn ba mét và một cánh cổng sắt kiên cố hiện ra.

Đây rồi. Pháo đài của cô.

Cô xuống xe, dùng chiếc chìa khóa cũ kỹ mở ổ khóa nặng trịch. Cánh cổng sắt kêu lên ken két khi được đẩy ra, để lộ khoảng sân rộng bên trong. Cô lái xe vào sân và đóng chặt cổng lại.

Căn biệt thự của mẹ cô đứng đó, vững chãi và im lìm. Nó được xây dựng theo lối kiến trúc cũ, bằng đá và gỗ tốt, trông giống một pháo đài nhỏ hơn là một ngôi nhà. [Hình ảnh của một biệt thự bằng đá vững chãi có tường cao bao quanh] Tường dày, cửa sổ được gia cố bằng những song sắt mỹ thuật chắc chắn.

Cô bước vào trong. Không khí lạnh lẽo nhưng không có mùi ẩm mốc. Mọi thứ được bảo quản tốt. Tầng trệt rộng rãi với một lò sưởi lớn bằng đá. Tầng hai là các phòng ngủ và phòng làm việc, từ đây có thể quan sát được toàn bộ khu vực xung quanh. Nhưng nơi quan trọng nhất là tầng hầm.

Đó là một tầng hầm khô ráo và rộng lớn, diện tích gần bằng cả tầng trệt. Nơi hoàn hảo cho một kho dự trữ.

Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra lại toàn bộ hệ thống an ninh. Bức tường đá không có kẽ hở. Cánh cổng sắt vững chắc. Cô đi một vòng, lắp đặt thêm những cảm biến chuyển động hồng ngoại và camera an ninh không dây siêu nhỏ ở những góc khuất. Sau đó, cô kiểm tra giếng nước trong sân sau. Dòng nước vẫn trong và chảy đều. Nguồn sống độc lập của cô đã được đảm bảo. Phía sau nhà là một khu vườn khá rộng, bây giờ đang bị tuyết phủ, nhưng đến mùa xuân, nó sẽ trở thành nguồn cung cấp rau củ tươi của cô.

Khi mọi thứ đã được kiểm tra, cô khóa chặt tất cả các cửa ra vào và cửa sổ. Căn biệt thự giờ đây đã hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.

Rồi, công việc chính bắt đầu.

Đứng giữa tầng hầm trống rỗng, cô nhắm mắt lại. Một ý niệm loé lên. Rầm. Một container 40 feet bằng kim loại xuất hiện ngay giữa tầng hầm. Cô mở cửa container, bên trong là những thùng gạo Ngũ Thường và bột mì được xếp ngay ngắn.

Cô bắt đầu làm việc như một con ong thợ cần mẫn. Từng container một được lấy ra từ không gian riêng. Những kệ hàng bằng thép được lắp ráp, chạy dọc theo các bức tường. Từng thùng, từng thùng hàng hóa được dỡ xuống và xếp lên kệ.

Thực phẩm đóng hộp, lương khô, gạo, mì, muối, đường. Dầu ăn, nước tương, các loại gia vị. Nước đóng chai, sữa bột, các loại vitamin. Thuốc men, bông băng, dụng cụ phẫu thuật. Quần áo, chăn mền, vải vóc. Dụng cụ sửa chữa, máy phát điện, pin mặt trời. Nhiên liệu, vũ khí, hàng triệu viên đạn.

Tầng hầm trống rỗng dần dần được lấp đầy. Nó biến thành một siêu thị cá nhân, một kho báu sinh tồn. Ánh sáng từ những ngọn đèn LED cô vừa lắp đặt chiếu rọi lên những dãy hàng hóa thẳng tắp, một cảnh tượng vừa hoành tráng vừa mang lại cảm giác an toàn đến khó tả. [Hình ảnh của một tầng hầm được sắp xếp ngăn nắp với các kệ chứa đầy hàng hóa]

Sau hơn mười tiếng làm việc không ngừng nghỉ, mọi thứ đã xong. Chiếc xe tải và xe cứu thương cũng được đưa vào gara lớn bên cạnh nhà.

Từ Nghiên đứng giữa tầng hầm, lưng áo ướt đẫm mồ hôi dù không khí vẫn còn lạnh. Cô hít một hơi thật sâu. Không khí mang theo mùi của thực phẩm đóng gói, của dầu máy và của sự đảm bảo.

Hành trình dài đã kết thúc. Cuộc chiến sinh tồn thực sự bây giờ mới bắt đầu. Nhưng ở đây, trong pháo đài của riêng mình, được bao bọc bởi những bức tường đá và một kho tàng vật chất, lần đầu tiên kể từ khi cơn ác mộng bắt đầu, cô cảm thấy một tia hy vọng và an toàn thực sự.

Cô đã về nhà.

 

 




LIÊN HỆ ADMIN